Hoành thánh hôm nay vẫn có hương vị đặc biệt như trước, cực kỳ thoả đáng.
Xung quanh trôi nổi hơi thở cuộc sống yên bình, vì hai chữ kết hôn đã xuất hiện trong cuộc đời Trì Tuyết Diễm được một năm, lại một lần nữa truyền vào cảm giác chân thực.
Vài cọng rong biển và sợi trứng nổi lên trong nước súp trong veo, vỏ hoành thánh trắng tinh bọc lấy một viên nhân thịt nhỏ, cùng với tôm khô lơ lửng trong chén, thanh đạm và tươi ngon.
Trì Tuyết Diễm rõ ràng chỉ là đang ăn hoành thánh, nhưng làm như nếm thêm được nhiều hương vị liên quan đến bữa sáng hơn.
Chiếc bánh sandwich sơ sài cậu làm không có trứng chiên và cà chua, chiếc bánh sandwich tiêu chuẩn đẹp đẽ đủ màu sắc mà Hạ Kiều làm, sủi cảo chiên mà cậu băng qua đường đến căng tin đại học đối diện mua, sủi cảo chiên ở nhà, còn có sủi cảo lần sau đã thay đổi cách làm...
Vô số ngọc trai liên quan đến hương vị nằm rải rác trong ký ức.
Những viên ngọc trai rải rác đó được xâu lại thành chuỗi, cũng giống như con bướm tác động đến mạch thời gian, là cơn bão nhỏ nhất, nhưng kéo dài nhất.
Cho nên giờ này phút này, Trì Tuyết Diễm ngồi ở đây ăn chén hoành thánh nhỏ này.
Cậu đã trải qua một cuộc sống mà cậu xưa nay chưa từng tưởng tượng như thế này, chứ không phải là cuộc sống nào khác.
Trì Tuyết Diễm ăn hết bữa sáng trong sự thất thần, sau đó thật lòng đánh giá: "Hoành thánh nhân mặn vẫn ngon hơn."
Chén hoành thánh ngọt đã ăn trên đường đi du lịch mùa xuân ít nhiều có chút quá mức chấn động, khiến cậu đến giờ vẫn nhớ như in.
Người yêu ngồi đối diện đồng cảm với điều này, gật gật đầu.
Sau khi ăn sáng, cùng nhau ra cửa đi làm.
Chú tài xế cười tủm tỉm đứng bên cạnh, lòng bàn tay để trên nóc cửa, ghế sau rộng rãi và thoải mái.
"Làm thế nào anh có thể ăn hết vào ngày hôm đó vậy?"
Trì Tuyết Diễm tò mò hỏi người không thích ăn đồ ngọt ở bên cạnh.
"Không nhớ nữa, hẳn là rất khổ sở."
Người không thích ăn đồ ngọt nhưng ăn hết cả một chén sủi cảo ngọt trả lời cậu như vậy.
Trì Tuyết Diễm thử tưởng tượng cảm giác đó: "Chắc chắn rất khó chịu, anh ăn rất chậm."
Vì vậy, bộ não tự động xóa các chi tiết khổ sở.
"Ừm, đáng lẽ anh nên nghe lời em đi mua bánh bao." Hạ Kiều nói, "Hy vọng bánh bao ở đó không ngọt."
Phong cảnh ở hai bên cửa sổ lao vút về phía sau, cuộc trò chuyện ở ghế sau trở nên lan man.
"Sau này còn muốn đi đến thành phố đó du lịch nữa không?"
"Anh muốn đi một lần nữa vào mùa hè tới, em muốn đi không?"
Trì Tuyết Diễm liền trêu ghẹo nói: "Lần tới nữa là mùa thu năm sau?"
Cậu đoán trúng ý ngoài lời của người yêu như mọi khi, cũng đoán trúng lời giải cho sự thay đổi của các mùa.
"Bởi vì em đã từng nói, Vô Tận Hạ có thể nở từ mùa xuân đến mùa thu."
Giọng điệu Hạ Kiều nghiêm túc như đang lật xem kế hoạch kinh doanh.
"Cần phải đến nơi kiểm chứng một chút."
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!