Tiếng chìa khóa chuyển động, trong ổ khóa cửa đã an tĩnh suốt một thời gian rất dài.
Bánh xe của vali xoay tròn kêu lạch cạch, chạm vào sàn nhà sáng màu đã lâu không chạm tới, để lại dấu vết rõ ràng.
Chủ nhân của chuyến đi dài hơn nửa tháng cuối cùng đã trở về nhà.
Mang theo toàn bộ mùa xuân của tháng tư.
Trì Tuyết Diễm vừa về đến nhà liền nằm trên sofa, mặt mày mệt mỏi, cái gì cũng không quan tâm, làm như mệt đến mức một giây sau là có thể lăn ra ngủ.
Hạ Kiều rất tự giác đảm nhận công việc thu dọn sau khi chuyến đi kết thúc.
Đầu tiên là bật TV giúp người yêu đã ngủ suốt quãng đường trên máy bay, sau đó lau dọn ngôi nhà đóng một lớp bụi mỏng, mở vali ra, ném quần áo cần giặt vào máy giặt.
Chiếc áo khoác mới mua tạm để đi đến hòn đảo rét lạnh cũng cần được giặt sạch.
Chiếc áo lông trở nên nhăn nhúm rơi vào trong rổ đồ giặt, vẫn là màu đen thẫm.
Gợi nhớ đến một đêm cũng đen thẫm như thế, hệ thống sưởi ấm trong phòng khách sạn, những cơn sóng thuỷ triều cả đêm không ngủ bên ngoài cửa sổ.
Hạ Kiều nhìn chằm chằm nó một lát, không thể tìm ra một chút kinh nghiệm nào để giặt áo khoác lông ở trong đầu.
Nhưng kinh nghiệm về chuyện khác lại không xua đi được.
Vì vậy, anh buông những việc cần phải làm xuống, quay trở lại phòng khách.
Người nằm trên sofa đang xem TV, trên người tùy ý đắp một tấm chăn mỏng.
Nhiệt độ trong nhà dễ chịu, cậu đã cởi áo khoác của mình ra, mặc một chiếc áo tay ngắn mỏng rộng rãi, cổ áo rộng để lộ những vết đỏ rải rác, nổi bật rõ ràng trên làn da trắng.
Trì Tuyết Diễm nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng nhìn lại: "Dọn dẹp xong rồi?"
Giây tiếp theo, cậu không nhận được câu trả lời của Hạ Kiều, mà là chạm phải một ánh mắt sâu nặng tối tăm.
Cậu giật mình, bỗng nhiên phản ứng lại, tiện tay kéo một cái gối dựa trên sofa, không chút lưu tình ném qua.
"Không được, ngày mai phải đi làm."
Nhưng Hạ Kiều bây giờ, thường xuyên có suy nghĩ khác với cậu.
Hơn nữa sẽ biến suy nghĩ thành hành động thực tế.
Đây là Trì Tuyết Diễm tự mình yêu cầu.
Chiếc gối tựa bị vứt bừa bãi được nhặt lên, đặt trở lại ghế sofa, trung thành thực hiện sứ mệnh ban đầu của nó.
"......! Một ngày nào đó, em sẽ đánh anh một trận." Người yêu bình thường rất biết đánh nhau uy hiếp bên tai anh, nhưng giọng nói lại đứt quãng, không có sức lực, ".....! Hạ Kiều."
Trong hơi thở hỗn loạn đan xen, Hạ Kiều thấp giọng dỗ dành cậu: "Được."
***
Những ngày xuân dịu dàng đang trượt dần về phía mùa hè nóng bỏng hơn.
Những cây phong xanh khắp trên đường đung đưa cành lá, nắng sớm xuyên qua tấm rèm lá sách mở rộng, trong thang máy phòng khám rốt cuộc xuất hiện bóng dáng quen thuộc đã lâu không gặp.
Lễ tân An An vừa nhìn thấy mái tóc đỏ chói mắt kia, liền buột miệng nói: "Chào buổi sáng bác sĩ Trì! Tại sao anh quay lại muộn hơn vài ngày so với kỳ nghỉ xin phép ban đầu vậy?"
Có trời mới biết cô đã mong chờ ngày này bao lâu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!