Chương 61: (Vô Đề)

Hoa cẩm tú cầu có bao nhiêu màu?

Sáng sớm Trì Tuyết Diễm ngồi trong quán ăn sáng, ngẩng đầu nhìn hoa cẩm tú cầu đã nở rộ ngoài cửa sổ, ghi nhớ màu sắc đầu tiên.

Vây thành từng chùm trên cành cây xanh mướt, là màu trắng tinh như đám mây.

Sắc trời còn sớm, trong không khí tràn ngập màu xanh xám mờ mờ, cửa hàng ăn sáng lâu đời đã sớm ngồi đầy khách hàng, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện ồn ào.

Âm điệu tiếng địa phương mềm mại, cho dù Trì Tuyết Diễm hoàn toàn nghe không hiểu, cũng cảm thấy nghe hay hay.

Trong bầu không khí thư thái đầy mùi khói cháy, những chén hoành thánh nhỏ có màu sắc đặc biệt lần lượt được mang lên, thực khách địa phương động tác lưu loát, ăn xong liền rời đi.

Mà chén hoành thánh trước mặt Hạ Kiều, lại được ăn vô cùng chậm.

Ngay cả Trì Tuyết Diễm cũng cố ý giảm tốc độ ăn bữa sáng lại.

Nhưng vẫn không chậm bằng Hạ Kiều.

Thật ra cậu rất muốn cười, cố nhịn xuống, làm như vô tình hỏi Hạ Kiều: "Anh muốn ăn bánh bao không? Cửa hàng bánh bao đối diện mở cửa rồi kìa."

Bánh bao chắc là không ngọt quá.

Trì Tuyết Diễm đã biết từ trước, món ăn địa phương ở vùng này có vị ngọt, nhưng không ngờ, buổi sáng tùy tiện vào một quán ăn hoành thánh rất nổi tiếng, thế nhưng lại ăn được món hoành thánh có vị ngọt.

Ít nhiều có chút làm mới thế giới quan.

Cậu ngoài ngạc nhiên, thì cũng không phải là không thể chấp nhận được, coi như là nếm thử.

Đối với Hạ Kiều, việc chấp nhận có vẻ khó khăn hơn.

Anh vốn không thích ăn đồ ngọt, ngay cả món nên có vị ngọt cũng không hay ăn, huống chi rõ ràng hoành thánh đáng lẽ phải là nhân thịt mặn.

Trì Tuyết Diễm đổi cách suy nghĩ một chút, đây quả thực giống như món cá sóc có vị chua ngọt bị làm thành vị cay quá mức.

Nghe thấy đề nghị của cậu, bàn tay cầm thìa của Hạ Kiều dừng một chút, nhìn thoáng qua chén canh đã không còn hoành thánh trước mặt Trì Tuyết Diễm, khẽ lắc đầu.

"Không cần đâu, em muốn ăn không? Anh đi mua."

Trì Tuyết Diễm cũng lắc đầu: "Không cần, em ăn no rồi."

Cậu không nói gì nữa, yên lặng chờ Hạ Kiều ăn sáng.

Người ngồi đối diện không thích ăn đồ ngọt, cuối cùng cũng ăn hết từng viên hoành thánh trong chén.

Vì vậy Trì Tuyết Diễm thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn hoa ngoài cửa sổ, cùng anh đi thẳng vào con đường dài có hoa cẩm tú cầu màu trắng nở rộ.

Cách đó không xa là ngọn núi nhỏ nằm trong nội thành, độ cao rất thấp, trên núi trồng đầy một giống hoa cẩm tú cầu khác, hoa Vô Tận Hạ có màu sắc rực rỡ.

Được Vô Tận Hạ bao quanh, chính là ngôi chùa mà Trì Tuyết Diễm đã đi qua vào năm lớp sáu tiểu học.

(Ở TQ cấp tiểu học có 6 lớp)

Danh tiếng của ngôi chùa khá lớn, hương khói thịnh vượng, cho nên hai người cố ý chọn đi đến vào sáng sớm ngày làm việc, cố hết sức tránh dòng người đông đúc.

Ánh mặt trời dần dần trở nên sáng tỏ, trên con đường mòn lên núi coi như yên tĩnh, không khí thơm ngát tươi mát, hai người sóng vai đi về phía trước, lướt qua nhóm khách hành hương thành kính.

Theo cách nghĩ của Hàn Chân Chân, chuyến này là để Trì Tuyết Diễm tới đây tạ lễ, mang theo Hạ Kiều thì có vẻ càng thêm trọn vẹn.

Thứ nhất là kết thúc quẻ xăm hạ hạ (xăm cực xấu) thể hiện vận mệnh lúc còn nhỏ, hai là cảm tạ nhân duyên tốt đẹp mà Hàn Chân Chân một mình cầu nguyện cho cậu cách đây không lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!