Chương 45: (Vô Đề)

Khoảnh khắc nghe thấy những lời này, Trì Tuyết Diễm nghĩ, hình như là trong trí nhớ của cậu, đây là một đêm Giáng sinh bình thường nhất, cũng đặc biệt kỳ lạ nhất.

Cậu xuống xe trước cửa nhà, bên ngoài không có bông tuyết phù hợp với hoàn cảnh, cũng không có cây thông Noel được trang hoàng trước, chỉ có gió lạnh thấu xương.

Nhưng cậu đã nhận được một món quà Giáng sinh ngoài sức tưởng tượng.

Một câu đố chưa được giải đáp đang đứng bên cạnh cậu vào lúc này, gần trong gang tấc, đưa cho cậu một chiếc chìa khóa có thể được sử dụng để chứng thực tất cả các câu trả lời.

Đây là một món quà mà Trì Tuyết Diễm vĩnh viễn không thể nào từ chối —— chỉ cần cậu vẫn là cậu.

Cậu thích chuyện dùng tấm ảnh sinh nhật, để đổi lấy một chi tiết bí mật ngang hàng này.

Cuốn tiểu thuyết bao gồm các nhân vật chính, nhân vật phản diện, người qua đường trắng đen rõ ràng, có quan điểm của Đức Chúa Trời toàn năng, có kết cục hạnh phúc hoặc bi thảm được ghi chú dán nhãn trước.

Nhưng cuộc sống thực tế chẳng bao giờ đơn giản như vậy, không thể hiểu hết những suy nghĩ giấu trong lòng người khác, cũng không thể dự đoán tương lai dẫn đến đâu.

Con người chỉ có thể dùng góc nhìn của riêng mình, cho cuộc sống hiện tại.

Trong những cảnh tượng có thể nhìn thấy, điều duy nhất có thể chắc chắn, chính là sự không chắc chắn về bản thân nó.

Ví dụ như Hạ Kiều bây giờ.

Một câu đố không chắc chắn, nhưng có một sự chắc chắn nhìn thấu chỉ dành riêng cho cậu.

Là cảm giác mâu thuẫn mà Trì Tuyết Diễm mê mẩn.

Sau này, cậu không còn phải tốn thêm nhiều năng lượng để suy nghĩ, liệu người xuyên sách bí ẩn Hạ Kiều có che giấu điều gì đó với mình hay không.

Cán cân không đồng đều lúc ban đầu, nhờ đó không còn nghiêng và lắc lư nữa, tất cả mọi thứ trở lại điểm khởi đầu công bằng nhất.

Điểm khởi đầu mới.

Chìa khóa rơi vào khe cắm, nhẹ nhàng xoay.

Trong đêm mùa đông dài đằng đẵng, cậu chăm chú nhìn góc nghiêng gương mặt của Hạ Kiều đang cúi đầu mở cửa.

Tư thế cả người thể hiện một sự giáo dục tốt, nhưng không lộ vẻ kiêu ngạo, tạo ấn tượng đẹp trai và ôn hoà, ngây ngô và thân thiện.

Cảm giác ban đầu trong lần đầu tiên gặp gỡ, dường như vẫn áp dụng vào thời điểm này.

Nhưng đã không đủ hoàn chỉnh, để có thể tóm tắt mọi thứ về người bên cạnh này.

Cánh cửa mở ra, ngôi nhà vẫn đẹp như trước, nhưng không có chút mùi vị chúc mừng nào.

Trì Tuyết Diễm không hề hứng thú với sinh nhật theo khuôn mẫu, cho nên cũng không chuẩn bị trước những khâu dường như nên có nhất: bánh ngọt, nến, điều ước, quà tặng.

Nhưng hầu hết mọi người, sẽ luôn để ý đến những nghi thức bình thường này.

Đặc biệt là sinh nhật đầu tiên trong một thế giới xa lạ.

Cho nên câu đầu tiên sau khi Trì Tuyết Diễm đi vào nhà, là hỏi Hạ Kiều: "Anh có cần ăn bánh sinh nhật không? Vừa rồi đi qua mấy tiệm bánh ngọt, quên dừng xe mua."

Mua bánh ngọt vốn là lời nói cậu định dùng để khéo léo từ chối Hạ Kiều.

Nhưng không hoàn toàn là một cái cớ, cậu đúng là có suy nghĩ qua điểm này, thời điểm đó đối đãi với Hạ Kiều như một người bạn.

"Không cần." Hạ Kiều lắc đầu, "Tôi không thích ăn kem lắm, bánh ngọt quá lớn, mua về sẽ lãng phí."

Không giống như Trì Tuyết Diễm hay mang theo kẹo, anh đối với đồ ngọt không thích lắm, đặc biệt là không thích ăn kem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!