Trước cửa khách sạn.
Bên ngoài liên tục có ánh đèn flash nhấp nháy, phóng viên báo lá cải kéo dài ống kính để nhìn đến tận lối vào, cố gắng tìm kiếm những khuôn mặt mang tính thời sự, giữa các khách mời có nhiều thân phận khác nhau.
Suy cho cùng, trong số những người thân và bạn bè có mặt ngày hôm nay, không thiếu những người nổi tiếng, cũng có các nghệ sĩ minh tinh.
Vào không được bên trong, cho dù có thể ở bên ngoài nhặt nhạnh chút tư liệu vụn vặt để viết bài, cũng coi như là có thu hoạch.
Đột nhiên, trong đám người giơ máy quay vang lên một trận xôn xao.
Ống kính tele chụp được một hình ảnh hơi đặc biệt.
Không giống như những vị khách lần lượt đi qua hành lang dài đi vào khách sạn, người đàn ông đột nhiên xuất hiện này lại đi ngược với dòng người, dường như quen biết không ít khách mời, liên tục có người chủ động chào hỏi anh ta.
Anh ta có mái tóc đỏ rất bắt mắt từ xa, trên người là một bộ lễ phục khá trang trọng, trước ngực có cài hoa, có thể là phù rể.
Nhưng lại giống như bộ vest ba mảnh mà chú rể thường mặc trong lễ cưới.
Nhưng không đợi những người phấn khích điều chỉnh ống kính để nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, thì anh ta đã nghiêng người ôm lấy một cô bé, khuôn mặt trong nháy mắt bị che mất.
Bên ngoài vang lên một loạt âm thanh ồn ào tiếc nuối, người thoạt nhìn có thân phận rất đặc biệt này hoàn toàn không hay biết, cố gắng ẵm cô bé quay trở lại, đồng thời còn nói chuyện với người bên cạnh.
"Diễm Diễm ca ca hôm nay thật đẹp trai nha."
Trì Tuyết Diễm mỉm cười nghe cô gái nhỏ trong ngực ngọt ngào khen ngợi mình.
Cậu vốn có thể không thân thiết với Nhậm Tuyên như vậy, nhưng cháu gái nhỏ của vị giảng viên đại học này, thật sự quá biết làm nũng với người khác.
Ngày đó cậu giúp Nhậm Tiểu Tình nhổ răng xong, đứa bé rõ ràng sợ tới mức chảy nước mắt, nhưng sau đó lúc cắn bông gòn nói chuyện còn khó khăn, việc đầu tiên không phải là khóc lóc tìm chú, mà trước tiên là lúng búng nói với cậu: "Nha sĩ ca ca, câu chuyện mỹ nhân ngư ca ca kể rất hay."
"Con muốn nghe một lần nữa, có phải cần mọc thêm một cái răng sâu nữa mới có thể nghe hay không? Vậy thì con sẽ mọc thêm một cái răng sâu khác!"
Cô bé bốn hoặc năm tuổi vẫn còn ngân ngấn nước trong đôi mắt lấp lánh, ngẩng đầu lên và nhìn cậu một cách dè dặt.
Nha sĩ ca ca chắc chắn không thể cưỡng lại lời khen chân thành như vậy.
Cho nên không cần sâu răng, cậu cũng đồng ý kể chuyện cho Nhậm Thiến Tình.
Bọn họ đi qua hành lang, tới bãi cỏ, nhìn phong cảnh trước mắt, Nhậm Tuyên xách túi quà thật lòng cảm khái nói: "Nơi này thật đẹp."
Bốn tháng trước, anh ta và Trì Tuyết Diễm còn là hai người độc thân dành thời gian trên sân bóng rổ vào buổi tối, kết quả trong nháy mắt, đối phương đã kết hôn rồi, lễ cưới càng là hoành tráng khiến người ta khó quên.
Chỉ còn lại hắn lẻ loi.
Chó độc thân giảng viên Nhậm dâng lên lòng hâm mộ mãnh liệt, quay đầu nói với chú rể của ngày hôm nay: "Bác sĩ Trì, anh đừng ôm con bé nữa, gần đây nó lại tăng cân không ít —— Đúng rồi, cậu nhanh đi lo công việc đi, làm phiền cậu đủ rồi."
Trì Tuyết Diễm đang nghe tiểu Tình khen ngợi đủ kiểu về vẻ ngoài hôm nay của mình, nghe vậy cười nói: "Không sao, bây giờ vốn là thời gian đón khách."
Tiểu Tình làm biếng phản ứng lại ông chú đang cười nhạo mình, dè dặt cẩn thận chọc chọc vào vạt áo chú rể trước ngực Trì Tuyết Diễm, cầm lòng không đậu nói: "Thật đẹp nha, nếu như con là cô dâu thì tốt rồi."
Hạ Kiều kết thúc cuộc trò chuyện đơn giản với các chú các bác, đi về phía nửa kia đang trò chuyện với bạn sau khi trở lại bãi cỏ.
Anh vừa đến gần, thì nghe thấy giọng nói hết sức dịu dàng của Trì Tuyết Diễm: "Xin lỗi nha, tiểu Tình, anh không thích con gái."
Người yêu mới cưới của anh ôm một cô bé trông rất đáng yêu, bên cạnh còn có một người đàn ông xa lạ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô bé nói: "Ồ, chú của con cũng không thích con gái, tại sao Diễm Diễm ca ca không kết hôn với chú? Như vậy con có thể nhìn thấy ca ca mỗi ngày."
Bước chân Hạ Kiều hơi dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!