Ra khỏi sa mạc, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường chính có ánh đèn xe lờ mờ. Lộ Diêu Diêu đưa mắt nhìn thì chỉ thấy những người khác trong đội cứu viện đang đứng cạnh xe cứu viện. Bọn họ từ lo lắng nóng nảy chuyển sang ngạc nhiên mừng rỡ, rối rít gọi "Đội trưởng Dương", "Chị dâu". Lộ Diêu Diêu chỉ mỉm cười gật đầu, Dương Cảnh Thừa thì hơi nhếch cằm lên.
"Còn tôi nữa." Triệu Tín nhô đầu ra từ cửa sổ xe. "Đội phó!" Mọi người lại đồng thanh cười lớn.
Khi Triệu Tín phát hiện lạc đà của Lộ Diêu Diêu, anh đã bảo những đội viên khác quay trở về trước, bởi vì thời tiết quá xấu, không thể ở lâu trong sa mạc nên anh tự lái xe đi theo lạc đà tìm người. Bọn họ lo lắng đứng đây đợi hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đợi được.
"Mọi người đều không sao chứ?" Lục Bạch hỏi.
"Không sao cả." Triệu Tín tiên phong trả lời.
Dương Cảnh Thừa lại nói: "Mọi người về đội đi đã. Có gì thì để mai hẵng nói."
Nhóm người Lục Bạch lần luợt lên xe trở về đội cứu viện. Triệu Tín thì phụ trách đưa Trương Tục, Cổ Lan và Lâm Sung về nhà.
"Tụi mình cũng đi thôi." Dương Cảnh Thừa cúi đầu nhìn người trong ngực. Tất cả các xe đều đi cả rồi, chỉ còn lại anh và cô.
"Ừm." Lộ Diêu Diêu nhẹ gật đầu.
"Về khách sạn hay là đâu?" Anh lại hỏi tiếp.
"Sao cũng được."
Dương Cảnh Thừa khẽ cười, vội vàng cưỡi lạc đà đi về phía khách sạn Long Môn. Vừa đến cửa lớn khách sạn thì đã thấy Lục Tiểu Hổ, La Cương, La Quân và Ngô Lỗi đang đứng trước cửa lớn được treo đèn lồng đỏ của khách sạn.
"Bà chủ, chị về rồi!" Ai nấy đều vui mừng khôn xiết. Cổ Lan và Lâm Sung đã về trước một lúc, bọn họ cũng mong chờ cô sớm quay về.
"Sao mọi người lại đứng đây vậy?" Lộ Diêu Diêu đưa mắt nhìn tất cả mọi người, cứ nghĩ là khách sạn đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Anh của em thấy chị vào sa mạc, chẳng may tối nay lại có bão cát rất lớn, đợi mãi vẫn không thấy chị quay về, bọn em rất lo lắng. Nhanh chóng gọi điện thoại cho đội cứu viện thì biết được là bên ấy đã cho người đến đó kiểm tra rồi. Bọn em vẫn luôn chờ, chắc chắn phải chờ chị quay lại." La Cương nói.
Lộ Diêu Diêu cười trả lời: "Các cậu vất vả rồi, tôi không sao, các cậu không cần đứng đây mãi đâu. Các cửa sổ trong sảnh đều đã đóng kỹ rồi chứ?"
"Bà chủ yên tâm, tất cả đều đã được đóng kỹ." Tất cả đều đồng thành trả lời.
Lộ Diêu Diêu gật đầu: "À đúng rồi, sao A Tục lại ra ngoài được thế?"
Lục Tiểu Hổ trả lời: "Em thả nó ra, vốn là em định cưỡi nó để đi tìm chị, ai ngờ lại bị nó hất xuống đất, rồi tự chạy thẳng vào sa mạc…"
Không phải ai cũng có thể cưỡi được A Tục. Lộ Diêu Diêu quay đầu lại nhìn Dương Cảnh Thừa khẽ cười.
Dương Cảnh Thừa nhìn về phía mọi người: "Có chuyện gì thì để sau nói, giờ bà chủ của các cậu mệt rồi."
"Phải, phải, phải! Bà chủ nghỉ ngơi thật tốt nha, chúng ta về khách sạn thôi." La Cương cười lớn, nói xong quay người đẩy cửa đi vào. Lục Tiểu Hổ, La Quân và Ngô Lỗi đi theo sau.
Gió lớn vẫn không ngừng thét gào, trước cửa khách sạn Long Môn chưa gì đã bị chất một đống cát. Dương Cảnh Thừa kéo dây xương lạc đà, tiếp tục đi về phía trước, đến cửa nhà Lộ Diêu Diêu thì dừng lại.
Anh leo xuống khỏi lưng lạc đà, xoay người mặt đối mặt với Lộ Diêu Diêu rồi giang hai tay, kéo cô vào trong ngực mình.
"Sao anh không để em ở khách sạn?" Cô cầm đèn pin trong tay, ôm lấy cổ anh, miệng cười như không.
Dương Cảnh Thừa chỉ cười không đáp, thay vào đó anh hỏi cô: "Chìa khóa đâu em?"
Cô lấy chìa khóa ra khỏi túi áo. Dương Cảnh Thừa hơi buông lỏng cô ra để cô dễ dàng khom người mở khóa. Anh ôm cô qua phòng khách, đẩy cửa phòng ngủ rồi đặt cô trên giường lớn.
"Em nghỉ ngơi cho tốt." Anh cúi người, hôn lên tai cô.
Đôi tay của Lộ Diêu Diêu vẫn ôm lấy eo Dương Cảnh Thừa: "Anh phải về đội cứu viện sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!