Chương 21: (Vô Đề)

Lộ Diêu Diêu nắm lấy cánh tay của Dương Cảnh Thừa, ý bảo anh ngồi xuống rồi hãy nói. Cả hai bọn họ cùng nhau ngồi xuống đất.

"Tôi vừa đi một lúc." Anh nói, "Nhưng trước khi tôi rời đi bọn họ vẫn ở đây. Bọn họ uống nước hơi nhiều, chắc là đi giải quyết một số vấn đề."

Lộ Diêu Diêu lập tức hiểu ra. Mấy người kia không ở đây thật tốt, chỉ có hai người họ ở cùng một chỗ, cô cầu còn không được.

"Nhà anh ở đâu?" Cô hỏi.

"Thị trấn G."

"Là ở đâu? Nơi đó có đẹp không?"

"Ừ."

"Có cô gái nào ở đó chờ anh không?"

"Có."

Giọng cô lập tức lên cao, "Thật sao?"

"Là thật."

Lộ Diêu Diêu đang suy nghĩ lời anh nói là thật hay giả. Đột nhiên cô muốn đi vệ sinh, cô nói với Dương Cảnh Thừa: "Anh chờ tôi một chút." Nói xong, cô bật đèn pin lên rồi đi khỏi.

Dương Cảnh Thừa nhìn cô rồi thu hồi ánh mắt, ngồi dưới đất một mình.

Lộ Diêu Diêu đi rất xa, xác định không có ai rồi mới giải quyết vấn đề. Đèn pin càng ngày càng yếu, chỉ còn một chấm vàng nhỏ trên mặt đất. Cô đứng dậy xem phương hướng rồi nhanh chóng trở về.

Trên đường đi đột nhiên Lộ Diêu Diêu nghe có giọng nói thì thầm. Cô lắng tai nghe thử thì phát hiện âm thanh đó truyền đến từ cồn cát. Là giọng nói của một nam một nữ, có chút quen thuộc. Cô cầm đèn pin đi qua phía bên đó. Còn chưa đến đã nghe tiếng "ưm ưm". Cô vượt qua cồn cát, dựa vào ánh sáng tờ mờ của chiếc đèn pin thì thấy hai người kia đang hôn nhau rất mãnh liệt. Hai người đó chính là Ngụy Dương và Trương Tinh Tinh.

Lộ Diêu Diêu nhanh chóng thu chân lại, xoay người rời đi. Cô không muốn phá vỡ chuyện tốt của người khác. Ngụy Dương là bạn trai của Vương Yến, nhưng lại ở cùng Trương Tinh Tinh. Khi Vương Yến bị đẩy vào trong sa mạc, cô đi tìm Trương Tinh Tinh hỏi tung tích của Vương Yến thì Ngụy Dương nghe được, biết Trương Tinh Tinh thích mình. Cô không ngờ Ngụy Dương sẽ vui vẻ tiếp nhận việc này.

"Ai đó?" Ai ngờ cô vừa mới đi được một bước thì Ngụy Dương đã quát khẽ.

Lộ Diêu Diêu xoay người lại nhìn về phía hai người kia. Ngụy Dương cau mày, "Là cô?"

"Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi. Hai người tiếp tục đi." Cô nói xong rồi bỏ đi.

"Đứng lại!" Ngụy Dương bước nhanh đến ngăn Lộ Diêu Diêu lại.

"Thế nào?" Lộ Diêu Diêu ngước nhìn người đang ngăn cản mình.

"Cô… cô đừng có nhiều chuyện."

"Chuyện của mấy người tôi không có hứng thú." Lộ Diêu Diêu liếc nhìn anh ta, "Bỏ tay ra, tôi còn chưa tính sổ với anh, đừng đến gây sự với tôi!"

Ngụy Dương thả tay ra, Lộ Diêu Diêu đi tiếp.

"Bà chủ Lộ!" Anh ta gọi cô lại.

Lộ Diêu Diêu quay đầu, kiên nhẫn nhìn anh ta.

"Có thể chờ chúng tôi đi cùng không?" Ngụy Dương nói, "Chúng tôi bị lạc đường, không biết làm thế nào để quay lại."

Hai người họ đã quên mất đường trở về. Lộ Diêu Diêu mỉm cười. Ngụy Dương lập tức nói: "Chỉ cần cô có thể dẫn chúng tôi về, tôi sẽ mua…con lạc đà mới cho cô, coi như…"

"Ai cần cậu mua lạc đà chứ?" Lộ Diêu Diêu cắt lời anh ta.

"Bà chủ Lộ muốn như thế nào thì mới hết giận?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!