Mùa đông năm nay ở Nam Thành không tính là lạnh so với những năm trước, thỉnh thoảng có vài trận tuyết rơi. Dạo gần tết này, ngày nào trời cũng trong xanh.
Lúc Trần Cảnh Thâm ngủ dậy trong phòng tối om, xung quanh yên ắng không một tiếng động. Hôm qua chương trình xảy ra vấn đề, hắn ở lại công ty sửa chữa, kiểm tra đến tận nửa đêm mới về nhà. Nghề này là vậy, xảy ra vấn đề, dù có là kỳ nghỉ tết cũng phải làm tăng ca như thường.
Hắn nhắm mắt lại, vươn tay sang bên cạnh, lại ôm hụt.
Trần Cảnh Thâm đi một vòng quanh nhà không thấy ai, mới cầm điện thoại lên gọi. Trước lúc bấm số liếc nhìn thời gian, đã là một giờ chiều.
Bên kia bắt máy rất nhanh: "Dậy rồi?"
Trần Cảnh Thâm cúi đầu rót nước, đáp ừ, giọng hơi khàn hỏi, "Đi đâu rồi?"
"Bệnh viện." Dụ Phồn nói, "Dụ Khải Minh chết, tôi đến làm thủ tục."
"…."
"Ký tên ở đây là được?…. Ừm." Bên kia thoáng truyền đến vài tạp âm, Dụ Phồn ký xong lại hỏi, "Bữa sáng muốn ăn gì? Tôi mang về."
Trần Cảnh Thâm bỏ ly nước xuống: "Tôi đến đón cậu."
"Không cần, cậu ngủ thêm một lúc đi, tôi sắp xử lý xong rồi."
"Không ngủ nữa." Trần Cảnh Thâm dùng một tay cởi áo phông ra, rút bừa một bộ đồ từ trong tủ, "Đến ngay thôi, ở đó chờ tôi."
Quá trình diễn ra rất nhanh, Dụ Phồn nộp hết số tiền cần nộp, làm gì cũng tóm lược nhất có thể, nếu không phải vì không muốn gây thêm phiền phức cho bệnh viện, cậu cũng chẳng buồn quan tâm.
Giải quyết xong mọi thứ, Dụ Phồn cầm phiếu thanh toán xuống lầu. Gần tết bệnh viện không có ai, cậu đứng một mình trong thang máy, vô thức nhớ đến đoạn nói chuyện của y tá cậu nghe được lúc đến.
Nói thật ra nếu Dụ Khải Minh kiểm soát tốt thì vẫn sống thêm được một thời gian, nhưng không biết ông ta sợ cái gì, cả đêm mất ngủ không yên, chưa đến một tháng đã đi.
Nói người nộp viện phí giúp Dụ Khải Minh không quan tâm gì cả, nộp tiền xong là không còn ừ hử gì nữa, không đến thăm, cũng không mời hộ sĩ, nói lúc cô đổi túi nước cho Dụ Khải Minh còn nghe được đối phương nói chuyện với Dụ Khải Minh, là nữ, vậy mà lại bảo Dụ Khải Minh cứ từ từ chịu đựng đau đớn, đừng chết nhanh thế.
Nói hôm nay cũng thông báo cho đối phương, không biết người đó có tới không.
Cửa thang máy mở ra, Dụ Phồn hoàn hồn, lúc ra ngoài thuận tay ném phiếu thanh toán vào thùng rác.
Lúc Trần Cảnh Thâm đến, Dụ Phồn đang đứng ở cửa bệnh viện, cả mũ lẫn khẩu trang che khuất nửa mặt cậu, trên tay còn xách theo một cái túi ni lông.
Dụ Phồn mở cửa lên xe, trên người quấn theo một luồng gió đông lạnh.
Phía trước đang kẹt xe vì một tai nạn nhỏ, Trần Cảnh Thâm đi cả buổi mới đi được đến cổng bệnh viện, xe lại không thể nhúc nhích nữa. Trần Cảnh Thâm lười biếng khoát tay lên vô lăng, quay mặt mhìn cậu: "Cái gì đây."
"Shaxian*, mua đại một phần, ăn lót dạ đi." Dụ Phồn gắp một miếng sủi cảo còn tỏa hơi nóng đến bên miệng hắn.
*Shaxian là một chuỗi ăn vặt nổi tiếng chuyên về các món ăn truyền thống của Trung Quốc, ví dụ như sủi cảo, vằn thắn, bánh bao, mỳ trộn,….
Hai người ăn qua quít vài miếng, ăn xong rồi mà xe vẫn chưa di chuyển được. Dụ Phồn bỏ hộp vào lại túi ni lông, đắn đo có nên xuống xe ném đi không, tránh cho trong xe toàn mùi.
Lúc Dụ Phồn quay đầu nhìn ra cửa sổ, có một người phụ nữ cũng vừa đi ngang qua.
Cậu vô thức liếc nhìn người đó, dời mặt đi định tìm vị trí thùng rác tiếp, mấy giây sau lại bỗng ngơ ngẩn.
Trong xe Trần Cảnh Thâm mở tiếng nhạc rất nhỏ, cuối cùng trước sau có người không nhịn được nữa bắt đầu nhấn còi, có người ngoài đường bị tiếng này dọa giật mình quay đầu phàn nàn. Dụ Phồn dần nghiêng đầu qua trong tiếng ồn ào xung quanh, đuối theo bước chân người phụ nữ đó.
Người phụ nữ mặc áo khoác cashmere màu nâu nhạt, mang theo túi xách, bước đi rất chậm, đang đi vào trong bệnh viện.
Dụ Phồn nhìn chăm chú bóng lưng đó, cảm xúc hỗn loạn chợt cuộn trào lên trong lòng, sau đó bị cậu đè xuống, kéo mạnh trở về. Môi cậu khẽ nhếch, qua rất lâu cũng không thốt ra tiếng nào.
Trong vài nhịp thở, cậu trông thấy một bóng dáng bé nhỏ chạy về phía người phụ nữ, người phụ nữ nghiêng người sang, nhưng bởi vì xa quá, từ góc của Dụ Phồn không thể nhìn rõ nữa. Thật ra, trong thoáng chốc vừa rồi, cậu cũng không chắc mình có thấy rõ không. Người phụ nữ sờ mặt cậu bé đó, theo sau là một người đàn ông trung niên. Người đó rất dịu dàng đeo khẩu trang lên cho bà, không biết hai người nói gì, người đàn ông nắm tay cậu bé đi, chỉ còn một mình bà đứng ở cửa bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!