Chương 9: Thêm Wechat cậu được không?

Tan học, một đám người ngồi đánh bài trong quán bi

-a ở cổng sau trường.

Vương Lộ An ngửa ra sau tựa vào lưng ghế, đầu mềm oặt buông thõng: "Mới khai giảng đã làm kiểm tra, Phóng Cầm kinh khủng thật luôn."

"Có phải mỗi lần lớp các cậu làm kiểm tra đều phải gửi thành tích vào nhóm phụ huynh không?"

"Đừng nói nữa, ba tôi lại được dùng gậy bóng chày phục vụ tôi rồi." Ánh mắt Vương Lộ An chứa đầy lòng biết ơn nhìn sang người bên cạnh, "Còn may có anh em tôi ở đây, tôi không phải đứng cuối bao giờ."

Dụ Phồn không để ý đến cậu ta, cúi đầu ném bài.

"Nhìn cái đếch, cậu ta là ủy viên kỷ luật đó," Vương Lộ An nhắc tới lại tức, "Vậy mà chữ còn ngoáy hơn cả Dụ Phồn, tôi sắp bị ép thành lé tới nơi, đọc không hiểu một chữ nào___Má nó! Tôi ra con 3, sao cậu nổ thẳng tôi thế??"

*Nếu đoán không nhầm thì chắc là chơi bài địa chủ á

"Thấy cậu phiền." Dụ Phồn nói.

"…."

Nhắc tới kiểm tra, Dụ Phồn lại nghĩ đến người nào đó, động tác ném bài nặng nề hơn.

Cậu hỏi: "Khoanh lụi có ra được 90 điểm không?"

Lông mày Chương Nhàn Tịnh giần giật: "Khoanh lụi không thể lên tới 90 điểm được."

Thì đó.

Không lên được 90 điểm, làm hay không cũng giống nhau cả thôi.

Ngứa tay, Dụ Phồn sờ vào túi, muốn hút điếu thuốc bình tĩnh lại.

Kết quả lại đụng phải mặt giấy thô ráp, cậu lặng lẽ "phắc" một tiếng, nhanh chóng rút tay ra.

Là tờ giấy nháp Trần Cảnh Thâm đưa qua.

Vốn cậu định vo tròn ném đi, đúng lúc Trang Phóng Cầm lại đi ngang qua cửa sau gọi cậu, cậu phản xạ có điều kiện nhét tờ giấy đó vào túi quần mình.

Dụ Phồn cảm thấy có khi sau này mình bị dị ứng với mấy tờ giấy trong tay Trần Cảnh Thâm mất thôi.

"Viết bài kiểm tra làm gì? Tôi cũng chưa từng làm bao giờ," Tả Khoan ngậm điếu thuốc, không chịu thua làm màu, "Giáo viên cũng không quản được tôi."

Vương Lộ An: "Đó là bởi vì các giáo viên lười quản cậu."

Tả Khoan: "Vậy thì càng tốt chứ sao? Tôi nghe các cậu kể về chủ nhiệm của lớp các cậu còn thấy phiền, nếu đó là chủ nhiệm lớp tôi, tôi đã____"

Bịch. Dụ Phồn ném lá bài cuối cùng xuống bàn.

"Đừng nói nhảm nữa," Dụ Phồn nói, "Đưa mặt lại đây."

Tả Khoan: "…"

Nửa phút sau, trên mặt Tả Khoan có thêm một con rùa vẽ bằng bút marker.

"Phắc, lại nữa…." Tả Khoan nói xong, người bên cạnh bỗng nhiên đẩy cánh tay cậu ta, Tả Khoan nhíu mày, "Cái gì?"

"Anh Khoan, cậu nhìn kìa, nữ sinh bên ngoài đó có phải là cái người trước đây theo đuổi cậu không?"

"Ai cơ?" Vương Lộ An nhìn thoáng qua bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!