Chương 7: Cậu xem thư tình của tôi chưa?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau không có gì bất ngờ, Dụ Phồn lại đi học trễ.

Mọi chuyện thì cũng đã rồi, cậu chầm chậm đi về phía cổng trường, trong lòng tính toán phải thương lượng với bác bảo vệ làm sao mới miễn được quy trình trèo tường vô bổ này___

"Mới khai giảng được mấy ngày, hả?" Giọng hổ béo bay thẳng tới quán quà vặt gần đó, "Mới khai giảng đã đi muộn! Sau này định cúp hẳn tiết luôn phải không?"

Một hàng nam sinh đứng ở cổng trường, nhìn qua còn toàn là mấy gương mặt thân quen.

Một đám nam sinh khom lưng cúi đầu, thái độ bất cần, mỗi người đứng một dáng, vẻ mặt không mấy dễ chịu, xem ra cũng không ngờ vừa khai giảng được một hôm hổ béo đã đích thân đến cổng trường bắt học sinh đi muộn.

Đám này vừa nhìn là biết nổi loạn, khiến cho người đứng ngoài cùng bên phải càng thêm nổi bật hơn.

Hồ Bàng mắng mệt rồi, chắp tay ra sau lưng đi đến trước mặt người nọ, giọng điệu lập tức dịu đi hẳn: "Cảnh Thâm à, lần này bị sao thế? Dậy muộn hả?"

Nhìn bóng dáng thẳng tắp này Dụ Phồn lại nghĩ tới lá thư xui xẻo đó, ngay tức thì đưa ra quyết định, nghiêm mặt chuẩn bị quay đầu đi về phía cổng sau.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Dụ Phồn cảm thấy không ổn, vô thức bước đi nhanh hơn___

"Dụ Phồn." Trần Cảnh Thâm gọi một tiếng.

Mấy người đang liên tục nháy mắt bảo anh em mau chạy đi: "?"

Hồ Bàng nhạy bén quay người: "?"

Dụ Phồn: "…."

Mẹ nó cậu cố ý phải không?

Nửa phút sau, Dụ Phồn vác theo vẻ mặt bí xị gia nhập vào đội hình, cậu không buồn liếc mắt nhìn Trần Cảnh Thâm cái nào, cứ vậy đi thẳng tới phía ngoài cùng bên trái.

"Hàng ngũ xếp từ cao tới thấp, muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa?" Hổ Bàng chỉ chỗ bên cạnh Trần Cảnh Thâm, "Em đứng ở đây."

Dụ Phồn: "…."

Rốt cuộc đến khi nào thầy mới bỏ được cái chứng ám ảnh cưỡng chế đáng chết này chứ?

Dụ Phồn cực kì không tình nguyện đi qua.

"Vừa rồi em còn muốn chạy phải không?" Đợi cậu vào chỗ, Hồ Bàng mới tiếp tục nói, "Hôm qua đã đến muộn, hôm nay lại đến muộn tiếp, còn lừa dối giáo viên! Tự em nói xem, em có dáng vẻ của một học sinh nên có không?"

Dụ Phồn hỏi: "Em lừa thầy cái gì?"

"Tôi đã hỏi cô Trang của các em rồi, cô ấy nói ba mẹ của em đang làm công bên ngoài, hôm qua em nói với tôi thế nào?"

"…."

"Ngay cả mấy lời táng tận lương tâm này cũng dám nói ra, tôi thấy em thật sự không cứu được nữa rồi." Hồ Bàng nói, "Cũng chỉ có cô Trang của các em còn chịu dạy bảo em, tôi nói nhiều thêm một câu với những học sinh như em cũng ngại mệt đây!"

Dụ Phồn vừa định nói gì đó, mấy người bên cạnh lập tức điên cuồng nháy mắt ra hiệu___Anh hai ơi đừng có nói nữa, còn nói là đứng đến sáng mai luôn đó.

Dụ Phồn thầm chậc một tiếng, nghiêng mắt đi, ngậm miệng không nói nữa.

Nói liên tục một lúc lâu, Hồ Bàng cũng hơi mệt. Ông mở bình giữ ấm ra uống một ngụm nước, thuận tiện liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ.

"Đứng hẳn hoi, thẳng lưng lên! Đàng hoàng tử tế, thể hiện ra chút tinh thần tuổi trẻ xem nào!"

Hồ Bàng nói xong, quay đầu nhìn sang người bên cạnh, "Cảnh Thâm, em về lớp học trước đi, không thì lại không vào kịp tiết 1. Lần sau nhớ để ý thời gian, đừng đến muộn nữa, nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!