Chương 6: Tôi quyết định đặt bút viết nên lá thư này, bày tỏ tấm lòng của tôi đến cậu

"…."

Trầm lặng yên ắng.

Một cơn gió lạnh thổi bay rèm cửa, mãi đến khi điện thoại trên bàn ting ting hai tiếng, mới kéo được Dụ Phồn ra khỏi cú sốc.

Cậu nhìn chằm chằm Trần Cảnh Thâm một lúc lâu.

Nét mặt Trần Cảnh Thâm vẫn không hề thay đổi, nếu không phải lá thư tình trông ngu hết sức còn đang đặt dưới ngón tay anh, có khi Dụ Phồn lại nghĩ ban nãy mình nghe lầm rồi.

Im lặng cầm cự một lúc lâu. Bàn tay đang nắm chặt của Dụ Phồn chậm rãi buông ra, sau khi lặp lại mấy lần, cậu lại ngồi về một lần nữa.

Điện thoại làm người ta đau cả đầu, cậu trở tay cầm điện thoại chỉnh sang chế độ yên lặng, mới tìm về được giọng nói của mình: "…. Cậu có bị dở hơi không? Tôi là con trai."

Trần Cảnh Thâm đặt lá thư lên bàn, đứng thẳng người dậy: "Tôi biết."

"Cậu biết mà còn…." Dụ Phồn dừng lại một lúc, "Cậu là đồng tính luyến ái?"

Trần Cảnh Thâm rũ mắt im lặng một lúc, sau đó đẩy ra một âm lạnh lùng từ trong cổ họng: "Ừ."

"…."

"…."

Trần Cảnh Thâm hỏi: "Cậu ghét đồng tính luyến ái à?"

"…. Không phải," Mãi lâu sau Dụ Phồn mới thốt lên tiếng, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhanh như gió, "Nhưng mà tôi không phải, tôi thích con gái."

"Cậu có cô gái mình thích rồi?"

Đây là lần đầu tiên Dụ Phồn được một người con trai tỏ tình, trong lòng hơi bối rối, nghe vậy buột miệng trả lời: "Không có."

Nói xong cậu mới hoàn hồn, vừa định nói cái này thì liên quan gì tới cậu___

"Vậy thì làm sao cậu biết cậu thích con gái? "

"?"

Đây là cái logic quỷ ma gì đây?

"Tóm lại tôi không phải là đồng tính luyến ái, cũng không thể yêu đương với…." Mấy chữ cuối cùng Dụ Phồn không nói ra được, cảm thấy cứ quái quái sao ấy.

Cậu cầm lá thư đã nằm trên bàn cả buổi lên, cứ như xách bom đưa đến trước mặt Trần Cảnh Thâm, "Cái này, cậu cầm về nhanh đi."

Trần Cảnh Thâm không nhận.

Dụ Phồn giơ lá thư phỏng tay tận mười giây, cảm thấy mình y như thằng đần: "Cậu có cầm không? Không cầm tôi xé đó."

Trần Cảnh Thâm chăm chú nhìn vành tai cậu một hồi, sau đó nói: "Xé đi."

Dù sao cái này cũng đã xóa đi sửa lại mấy lần, anh viết cũng không hài lòng lắm.

Dụ Phồn hít một hơi thật sâu, nhịn xuống xúc động muốn đánh người, cúi đầu tìm túi Trần Cảnh Thâm, muốn nhét thứ này về____

"Dụ Phồn!" Giọng nói quen thuộc vang vọng khắp hành lang lầu ba.

Dụ Phồn còn chưa kịp đụng tới túi của Trần Cảnh Thâm, nghe thấy tiếng này tay run lên, tức khắc đông cứng lại giữa không trung.

Thấy bóng dáng bên ngoài sắp xông vào cửa, Dụ Phồn lập tức thu lá thư về, luống cuống chọn cách nhét vào túi mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!