"Không được." Hai chữ không có cảm xúc bay vào từ cửa sổ.
"Thấy chưa, tôi nói rồi mà!" Vương Lộ An đắc ý.
Dụ Phồn mặc kệ cậu ta, cậu kéo ghế qua lần nữa, khoanh tay ngồi xuống xem.
"Không."
"Vậy tại sao không được? Cậu không muốn yêu đương hả? Hay là đã có người mình thích rồi? Chương Nhàn Tịnh nhìn đồng phục của anh, đoán thử, "Chẳng lẽ, cậu không thích người có thành tích kém?"
"Không," Trần Cảnh Thâm nói, "Chỉ là không thích cậu thôi."
Vương Lộ An: "…."
Cậu ta nhìn sườn mặt lạnh lùng của hạng nhất khối, ý nghĩ tìm người ta xin giúp gian dối trong đầu đã tan biến hoàn toàn, "Đậu xanh, học bá này nói chuyện cũng thẳng thắn quá đó?"
Dụ Phồn ngắm nghía cái bật lửa, chẳng bất ngờ tí nào.
Gương mặt thiếu đòn nói mấy lời thiếu đòn, phù hợp lắm.
Chương Nhàn Tịnh chỉ ủ rũ được hai giây: "Tôi biết mà, không sao, chỉ là tạm thời không thích thôi, chúng ta còn cùng lớp hơn một năm nữa, từ từ rồi cũng đến, tôi kiên nhẫn lắm đó. Thật ra từ năm lớp 10 tôi đã bắt đầu để ý đến cậu rồi, ở đại hội thể thao tôi còn xem hết các hạng mục cậu thi đấu, không ngờ học kì này cậu lại chuyển tới lớp của tôi…."
Cuối cùng vẻ mặt của Trần Cảnh Thâm cũng hơi thay đổi. Anh nhướng mày rất khẽ, nhìn chăm chú cô hai giây như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc lâu sau, anh hỏi: "Chúng ta học cùng lớp?"
Nụ cười của Chương Nhàn Tịnh cứng đờ, nhắc lại: "Tôi ngồi trước cậu nguyên một ngày rồi."
Trần Cảnh Thâm nghĩ một lúc: "Xin lỗi, không ấn tượng lắm."
Cậu có bị mù mặt không đó? Cả ngày tôi quay đầu lại đến mức đầu muốn đứt tới nơi, cậu bảo cậu không ấn tượng lắm?
Vẻ mặt của Chương Nhàn Tịnh sắp không duy trì được nữa, cô vừa há miệng định nói gì đó, lại bị tiếng chuông tan học đột ngột cắt ngang.
Trần Cảnh Thâm cũng nghe thấy, anh liếc mắt nhìn về phía sân thể dục, quay đầu lại: "Còn việc gì không?"
"Còn," Chương Nhàn Tịnh dặn mình phải bình tĩnh, "Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà đúng không? Thêm wechat nhé?"
"Không có."
"…. Cái gì cơ?"
"Tôi không có wechat."
Trần Cảnh Thâm đi rồi, Chương Nhàn Tịnh đứng lặng người tại chỗ cả buổi vẫn không nhúc nhích.
Vương Lộ An xem rất hài lòng, vừa mới định rời cuộc chơi, lại thấy Chương Nhàn Tịnh chợt quay đầu lại, nhìn thẳng về phía hai người.
"Vương Lộ An! Cậu nói xem!" Chương Nhàn Tịnh đứng ngoài cửa sổ, vươn cánh tay túm lại áo của Vương Lộ An, "Tôi có xinh không?"
"Xinh xinh xinh!" Vương Lộ An đứng thẳng lưng.
"Vậy tại sao Trần Cảnh Thâm lại có thái độ đó với tôi?"
"Đúng thế!" Vương Lộ An hỏi, "Sao cậu biết bọn tôi ở đây?"
"Thấy từ lâu rồi. Các cậu hút bao nhiêu thế? Hôi muốn chết." Chương Nhàn Tịnh buông cậu ta ra, nhìn sang người nãy giờ vẫn không nói gì, "Dụ Phồn, cậu nói xem, tôi có xinh không?"
Dụ Phồn nói: "Thôi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!