Chương 47: Trần Cảnh Thâm, cậu về đi.

Trần Cảnh Thâm, cậu về đi.

Sau khi xuống khỏi tháp rơi tự do, bọn họ đi đến lối ra theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác.

Mấy chục người vây quanh lối ra, bên cạnh treo đầy bóng bay và đèn màu, có cả người giăng băng biểu ngữ, trên đó in rất nhiều hình ảnh chụp chung của đôi tình nhân, có thể thấy rằng đã được dày công bài trí.

Quả nhiên, ngay sau đó, anh trai khi nãy ngồi bên cạnh bọn họ đã nhận lấy hộp nhẫn từ trong tay bạn thân mình, nửa quỳ xuống trước mặt bạn gái: "Cục cưng, hôm nay là ngày thứ 520 chúng ta yêu nhau…"

"Ọe…"

"Anh dốc hết can đảm để đứng ở đây…"

"Ọe ——"

"Hy vọng em đồng ý kết hôn với anh, anh sẽ cho em…"

"Ọe!!!"

Người đàn ông kia không chịu được nữa, quay đầu lại, hỏi với vẻ hơi bực: "Ngại quá, cậu nôn thì đứng ra xa chút đi được không?"

"Vâng đi đây đi ngay đây ạ… Này mày đừng nôn ra, đợi tao đi tìm cái túi đã…" Vương Lộ An túm quần áo của Tả Khoan, áy náy lôi cậu ta đi.

Bọn họ tìm một nơi vắng người, Tả Khoan cầm túi nilon đứng nôn trong góc, Vương Lộ An ở bên cạnh vỗ lưng cho cậu ta, hai người còn lại đứng chờ cạnh vườn hoa.

"Cậu sao thế?"

Dụ Phồn ngơ ngẩn, cứ như vừa thoát ra khỏi một loại cảm xúc nào đó, hai giây sau mới quay đầu: "Gì?"

Ánh mắt Trần Cảnh Thâm dừng lại trên mặt cậu: "Từ lúc xuống dưới, cậu không nói chuyện câu nào."

Dụ Phồn hơi siết tay lại theo bản năng.

Đã mười phút trôi qua kể từ khi xuống khỏi tháp rơi tự do, trái tim cậu vẫn đập nhanh vô cùng, lòng bàn tay ẩm ướt không sao nói rõ.

Hình như trước đây cậu đã từng gặp phải phản ứng này rồi, chỉ là không nghiêm trọng như lần này, xảy ra từ lúc…

Lưng sau bị chạm nhẹ hai lần, rất ấm.

Trần Cảnh Thâm vỗ lưng cậu: "Cũng buồn nôn à?"

Từ lúc Trần Cảnh Thâm chạm vào cậu.

Thậm chí, có đôi khi, Trần Cảnh Thâm không cần chạm vào cậu mà chỉ tỏ tình qua camera điện thoại như đứa ngốc, hoặc là chỉ cười nhẹ rõ thiếu đòn thôi, cậu sẽ luôn có cái cảm giác này.

Rất kì quặc, rất xa lạ, bản năng bảo cậu cảm thấy không thoải mái.

"Không." Dụ Phồn gập khuỷu tay ra sau đẩy tay hắn đi, "Tôi đâu có gà như thế."

Tả Khoan nôn ọe một lúc, hồn vía mới gắng gượng quay về.

Súc miệng rửa mặt xong, cậu ta nói với sắc mặt trắng bệch: "Đời này tao sẽ đéo bao giờ ngồi cái thứ kia nữa."

"Mày muốn ngồi cũng không được, làm gì có thời gian." Vương Lộ An nhìn đồng hồ, "Nửa tiếng nữa bắt đầu chợ đêm, bọn mình tìm trò nào xếp hàng ngắn chơi đi."

"Ừm." Tả Khoan liếc thấy Trần Cảnh Thâm quay về từ quầy bán quà vặt, trong tay còn cầm một chai nước khoáng, cậu ta buột miệng, "Cảm ơn nhé học…"

Trần Cảnh Thâm đụng chai nước khoáng vào mu bàn tay Dụ Phồn, Dụ Phồn nhìn hắn rồi nhận lấy, vặn nắp uống.

Tả Khoan: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!