Beta: Hana
Liên tiếp hai ngày Dụ Phồn không hề nói chuyện lại với Trần Cảnh Thâm.
Đương nhiên, không ngủ gật.
Cũng không chơi điện thoại.
Vương Lộ An quan sát cậu hai ngày, không khỏi lắc đầu cảm thán: "Đến cả Dụ Phồn cũng đã bắt đầu nghe giảng, chúng ta còn tư cách gì để mà không cố gắng nữa?"
Bây giờ đang là thời gian nghỉ giữa tiết, Dụ Phồn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Nhạy cảm nhận thấy người bên cạnh lật một trang sách, Dụ Phồn lập tức quay đầu về: "Ai nói tôi nghe giảng?"
Vương Lộ An đang dựa lên lưng ghế của Chương Nhàn Tịnh: "Hai hôm nay cậu không ngủ cũng không chơi điện thoại, không phải nghe giảng thì là làm gì."
"Ngồi thiền."
"…."
"Tôi muốn tẩy rửa tâm hồn, nhưng mà Toán không cho tôi cơ hội đó chứ. Mười bài trong sách luyện tập thì không biết làm cả mười, cách giải thế nào nhìn mãi không hiểu, không thì tôi cứ bỏ học quách đi cho rồi."
"Cũng không phải không được."
"…."
Tán dóc có vài câu, vậy mà Vương Lộ An liếc mắt nhìn Trần Cảnh Thâm không biết lần thứ bao nhiêu rồi.
Cuối cùng, người nãy giờ làm bài cũng thả bút xuống, chuẩn bị vươn tay lấy chai nước trên bàn.
Vương Lộ An nhanh tay cướp chai nước lại! Sau đó mở ra giúp anh trong ánh mắt hết hồn của mọi người, nịnh nọt dùng hai tay đưa tới trước mặt Trần Cảnh Thâm.
"Học bá ơi mời ngài uống!"
Dụ Phồn: "?"
Trần Cảnh Thâm cũng hơi khựng lại, hai giây sau mới vươn tay nhận nước.
"Cảm ơn." Anh nói, "Có việc gì à?"
Vương Lộ An: "Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn nhưng nếu cậu đã mở miệng hỏi thì tôi nói vậy."
Trần Cảnh Thâm: "."
"Là vầy học bá à, ba tôi đánh bóng chày ấy mà, lực tay đó…Cậu hiểu phải không. Lần thi giữa kì này nếu tôi làm không tốt, ngày tổ chức họp phụ huynh cũng là ngày tôi rời xa nhân thế. Ăn đòn không nói, còn không có tiền tiêu vặt, có khi còn bị đuổi ra khỏi cửa nhà."
Vương Lộ An dừng lại một lát, dò xét nói, "Sau đó tôi nghĩ, hình như trước đây từng nghe người ta nói, ý là…. Phòng thi của mấy người xếp hạng cao các cậu, hình như giáo viên giám thị cũng không nghiêm khắc lắm nhỉ?"
Dụ Phồn: "….."
Nằm mơ đi.
Người như Trần Cảnh Thâm, đến cả người cậu ta thích lén nhìn bài của cậu ta, cậu ta còn ước gì được lấy mười cục gạch che lên bài, thế mà còn định bảo cậu ta gian lận giúp các cậu?
"Không được." Trần Cảnh Thâm nói.
Đấy xem đi.
Dụ Phồn xoay bút, hừ lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!