Chương 48: (Vô Đề)

Tống Thu Hàn muốn nói thêm gì nhưng Lâm Xuân Nhi lại điềm nhiên như không quan tâm tới chuyện anh vừa nói. Thậm chí anh còn cảm thấy câu giải thích vừa rồi của mình quá dư thừa, cũng không giải thích nổi vì sao mình phải thanh minh với Lâm Xuân Nhi.

Sao cậu lại ở đó?

Anh hỏi.

"Tớ nhận thêm công việc tuyên truyền cho Kiều Hạn Văn nên hôm nay tới quay tư liệu."

"Kiều Hạn Văn khó tiếp xúc lắm, tớ từng chơi bóng với anh ta rồi."

"Ừ, tớ vẫn lo được, cậu đừng lo." Lâm Xuân Nhi trả lời nốt câu này bèn quay ra nói chuyện với Nhị Thiến, xong mới tiếp tục cầm điện thoại nhắn tin:

"Phương Gia Lỵ đẹp thật đó." Cô khen thật lòng.

Nhưng Tống Thu Hàn lại cảm thấy mình để tâm nhắn tin cho cô cứ như thừa thãi vậy, nên cất điện thoại đi rồi tiếp tục cuộc họp. Anh nhìn chằm chằm từng trang liệu vụt qua trước mắt, nhưng đầu óc đã không thể tập trung được nữa.

Lâm Xuân Nhi chưa từng để tâm tới bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh, lúc nào cô cũng quan tâm tới những chuyện lớn lao hơn như trái đất, vũ trụ, con người.

Năm đó anh luôn giải thích với Lâm Xuân Nhi những tin đồn thất thiệt về mình, nhưng còn cô… lúc nào cô cũng khiến anh có cảm giác mình đang giải thích thừa, giống như hôm nay vậy. Anh đứng phắt lên ra khỏi phòng họp gọi điện cho Lâm Xuân Nhi.

Lâm Xuân Nhi đang tìm nơi phơi nắng trong nhà Phương Gia Lỵ thì nhận được cuộc gọi, thì thầm trả lời:

"Không phải cậu đang họp à?"

Ừ. Tống Thu Hàn trả lời, tự châm cho mình một điếu thuốc. Tâm trạng anh không tốt.

Cậu làm sao thế? Lâm Xuân Nhi hỏi.

"Cậu khen Phương Gia Lỵ xinh đẹp. Câu sau có phải cậu định hỏi cô ta xinh đẹp như thế, lại còn là chủ thương hiệu thời trang nên không hiểu vì sao tớ không đồng ý kết hôn không? Chắc chắn cậu đã nghĩ rằng tớ không đồng ý kết hôn chỉ vì không muốn để người khác áp đặt, đúng không?"

Tống Thu Hàn phả ra hơi thuốc dài mới thấy lòng mình đỡ bức bách.

Lâm Xuân Nhi sững sờ nghe anh hỏi. Cô nghẹn họng mãi, cứ ơ ơ mất một lúc. Anh biết đọc suy nghĩ người khác đấy à?

Ơ cái gì mà ơ.

Tống Thu Hàn cằn nhằn:

"Trước tiên, một cô gái có xinh đẹp hay không là chuyện của cô ta. Cậu cảm thấy cô ta xinh đẹp là cảm nhận của cậu chứ không phải của tớ. Thứ hai, cậu đừng làm loạn."

Tớ làm loạn gì?

"Cậu muốn làm loạn rõ rành rành còn gì." Tống Thu Hàn cãi bướng.

Lâm Xuân Nhi không dám nói tiếp nữa, cô nghe được anh thực sự tức giận nên chỉ đành hỏi:

"Vậy cậu thấy cô gái thế nào mới đẹp?"

"Liên quan quái gì tới cậu."

Tống Thu Hàn khó chịu đốp lại cô một câu. Anh thầm nghĩ, cô gái nào đẹp à, cậu tự soi gương đi là biết ngay còn gì?

Lâm Xuân Nhi cười khúc khích:

"Tống Thu Hàn, hoa của dì Thượng sắp chết héo hết rồi."

Tống Thu Hàn ngẩn ra. Rốt cuộc cô có biết anh đang giận không thế? Nhưng cuối cùng anh vẫn đầu hàng trước cô:

"Cậu giúp dì Thượng tưới hoa đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!