Tống Thu Hàn cho vài miếng thịt vào trong nồi rồi nói:
"Đói cả nửa ngày rồi, cuối cùng cũng có miếng vào mồm."
Nghe anh nói vậy, Lâm Xuân Nhi vội vớt mấy miếng thịt kia vào trong bát của mình:
"Đợi một chút, trong bụng chưa có gì mà ăn cay sẽ không tốt đâu."
Cô đứng dậy chạy tới trước tủ lạnh lấy ra hai cái bánh bao, xoay người bật bếp, quét vào lòng chảo một lớp dầu mỏng, sau đó nhanh chóng cắt bánh bao thành từng miếng rồi bỏ vào trong chảo dầu chiên, còn gắp vào đĩa nhỏ hai miếng chao. Tổng cộng chưa đầy năm phút.
Sau đó cô nói:
"Ăn cái này trước đi rồi hẵng ăn cay." Làm xong mấy việc này, trên trán Lâm Xuân Nhi đã rịn mồ hôi, trông thế nào cũng giống một cô vợ nhỏ.
Tống Thu Hàn cười ra tiếng: Cảm ơn.
Anh gắp miếng bánh bao lên chấm chao rồi đưa cho Lâm Xuân Nhi, sau đó mới đến lượt mình. Độ lửa vừa phải, miếng bánh bao vừa thơm vừa xốp giòn, kết hợp với chao đúng là có một vị ngon riêng. Lâm Xuân Nhi không kiêng kị gì với chuyện ăn uống. Tống Thu Hàn không nhớ nổi cô kiêng ăn cái gì.
Nhưng như vậy cũng rất tốt, ở bên cô khiến một người vốn không háu ăn như anh giờ lại ăn uống ngon miệng hẳn ra. Dì Thượng hay nói: Ăn được là phúc. Lúc trước Tống Thu Hàn không cho là đúng, nhưng hai ba tháng nay đã được trải nghiệm một cách sâu sắc.
Ví dụ như giờ phút này.
Bên ngoài có tuyết rơi, trên bàn có nồi lẩu cay, trước mắt là rất nhiều thức ăn ngon, người đối diện đang cười híp cả mắt. Ngay cả lát bánh bao cũng khiến anh cảm thấy đó là mỹ vị nhân gian, đây không phải phúc thì là cái gì?
Tống Thu Hàn đã lót dạ, lúc này mới gắp một miếng thịt cho vào trong nồi, nói đùa với Lâm Xuân Nhi:
"Bây giờ có thể ăn thịt rồi đúng không?"
Miễn cưỡng được ăn.
Lâm Xuân Nhi trịnh trọng nói, sau đó đưa tay gắp thịt. Tống Thu Hàn thấy trên mu bàn tay cô có vết thương, ánh mắt anh trầm xuống, một lúc lâu sau mới hỏi:
"Tối qua hăng hái làm việc nghĩa, nhưng lại không cân nhắc tới hậu quả hả?"
"Tớ gọi cảnh sát rồi."
Lâm Xuân Nhi nói:
"Tớ gọi cảnh sát xong mới xông lên, hơn nữa tớ cũng từng học tán thủ."
"Mấy chiêu tán thủ như võ mèo cào của cậu, nếu gặp phải một người lợi hại thì cậu sẽ không chỉ bị thương ở mu bàn tay đâu." Anh đảo mắt qua mu bàn tay Lâm Xuân Nhi, trái tim chợt hẫng một nhịp:
"Đã xử lý vết thương chưa?"
"Tớ sát trùng bằng iot rồi."
Lâm Xuân Nhi muốn giấu mu bàn tay khỏi ánh mắt của Tống Thu Hàn, bèn kéo ống tay áo che đi vết thương kia:
"Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, chẳng lẽ lại có người thật sự dám hành hung tớ chắc?"
"Ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, chẳng phải người kia vẫn đánh phụ nữ ở ven đường à?" Tống Thu Hàn đã tức giận cả ngày trời vì chuyện này, cũng do người đàn ông kia là kẻ nhát gan thôi, chứ ngộ nhỡ Lâm Xuân Nhi đụng phải một kẻ vừa xấu xa vừa hung ác thì hậu quả khó mà lường trước được.
Thôi! Lâm Xuân Nhi gắp thịt cho Tống Thu Hàn, sau đó nháy mắt với anh mấy cái:
"Thả lỏng đi. Cậu nói đúng, ngộ nhỡ gặp phải một tên hung ác thì tớ sẽ gặp chuyện không may. Vì thế tớ quyết định sẽ đi luyện tập thêm, giúp kỹ năng tiến bộ."
… Tống Thu Hàn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó cúi đầu ăn cơm không nói gì. Anh tức giận rồi, ý của anh là bảo Lâm Xuân Nhi đừng có đi lo chuyện bao đồng vậy nữa, đừng có kiểu bất chấp hậu quả như thế. Nhưng sau khi giận một lúc, anh lại cảm thấy Lâm Xuân Nhi chính là người như vậy mà.
Từ nhỏ cô đã mơ ước trở thành một người có ích cho xã hội, cô làm vậy không hề sai. Nếu anh dùng tư duy hẹp hòi ích kỉ của mình để đánh giá cô thì thật sự không công bằng với cô. Rõ ràng cô đã làm một chuyện khiến người ta vô cùng khâm phục!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!