Mặt Tiêu Muội lại càng đỏ hơn, cô ấy đẩy nhẹ Lâm Xuân Nhi một cái:
"Sờ cái gì mà sờ! Nhưng tớ biết..." Sau đó bụm kín mặt, chỉ chừa lại cần cổ mảnh mai và vành tai cho Lâm Xuân Nhi nhìn, hình ảnh này trông hơi rung động lòng người.
Lâm Xuân Nhi lấy điện thoại di động ra, lên mạng mua bao cao su, là một hãng mà cô từng nghe người ta nhắc đến trong lúc nói chuyện, bao cao su siêu mỏng, không có cảm giác, giá tiền trên trời, sau đó kéo tay Tiêu Muội, đưa lịch sử mua hàng cho cô ấy xem:
"Với tư cách là bạn thân của cậu, lúc này tớ chỉ có thể tặng cậu cái này thôi. Mong rằng cậu có được đời sống tình dụ/c tốt đẹp."
Tiêu Muội không nhịn được mà bật cười thành tiếng, mắng yêu:
"Lâm Xuân Nhi, cậu thật là... Cậu..." Cô ấy không tìm ra từ nào để hình dung nữa, chuyện gì Lâm Xuân Nhi cũng có thể làm được.
Lúc Tiêu Muội có mối tình đầu tiên, cô tặng cho cô ấy đồ lót tình thú, năm sinh nhật hai mươi ba tuổi của cô ấy thì tặng cô ấy một bộ đồ chơi tình thú, sau đó còn hỏi cô ấy cảm giác sau khi sử dụng.
Đây chính là Lâm Xuân Nhi, một Lâm Xuân Nhi to gan lớn mật.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Hai người đã lâu không gặp, tâm sự cả buổi trời vẫn chưa đã ghiền, thế là lại trèo lên giường, đắp kín chăn, tắt đèn, nằm đối mặt với nhau. Tiêu Muội kể lại những điều mình học hỏi được trong chuyến công tác lần này, cũng kể cho Lâm Xuân Nhi nghe chuyện Trần Khoan Niên hẹn cô ấy đi trấn Cảnh Đức.
Thực ra trong lòng cô ấy thấy rất mâu thuẫn, một bên thì thấy quá vội vàng, một bên lại bồn chồn muốn đi:
"Cậu nói xem tớ bị sao vậy? Rõ ràng lúc trước tớ lý trí lắm cơ mà."
Cô ấy than nhẹ.
"Lúc trước cậu lý trí là bởi vì trong lòng cậu, người đó rất dễ nắm bắt. Cậu thử nhớ lại Mr. điềm đạm kia đi, trông chẳng có sức công kích gì, giống như toàn tâm toàn ý để cậu ở trong lòng, có cảm giác an toàn biết nhường nào. Trần Khoan Niên thì sao?
Là một cậu ấm ăn chơi hư hỏng, cậu sợ cậu ấy chạy mất đúng không?
"Lâm Xuân Nhi phân tích một cách logic cho Tiêu Muội nghe, rồi lại chợt nhớ đến dáng vẻ của Tống Thu Hàn. Dáng vẻ anh cùng cô ngồi nghe nhạc trước cửa sổ sát đất tràn ngập ánh nắng mặt trời ở quán cà phê đó, chàng trai ngông nghênh khi xưa đã biến thành một người rất ấm áp, cực kỳ ấm áp."Thôi kệ.
"Tiêu Muội xua đi sự thấp thỏm không yên ở trong lòng:"Lên giường với anh ấy một lần trước đã! Nếu anh ấy bỏ chạy, vừa hay tớ cũng không cần chịu trách nhiệm."
Nói xong còn bật cười, tiếng cười kia trong bóng đêm nghe vô cùng thánh thót êm tai.....
Phương Gia Lỵ bắt chéo hai chân ngồi đối diện Kiều Hạn Văn, cô ta mặc một chiếc áo lông màu đen cổ chữ V khoét sâu, cùng với một chiếc quần jean bó sát, phối với một đôi giày bó cao qua đầu gối.
Dây chuyền kim cương ở trên cổ vừa vặn rũ đến dưới xương quai xanh, vô cùng quyến rũ.
"Năm ngoái lúc ở NewYork tôi từng nhắc qua với chị Cẩn về ý tưởng của buổi trình diễn này, chị Cẩn cũng cảm thấy anh thích hợp." Cô ta bày ra dáng vẻ của bên A, trong lúc nói chuyện không hề dùng kính ngữ.
Kiều Hạn Văn nghiêng người về phía trước, ánh mắt nhìn vào kh/e ng/ực lúc ẩn lúc hiện của cô ta, ngón tay chỉ chỉ vào không khí: Lộ hết rồi kìa.
Ánh mắt của anh ta không hề toát lên sự tục tĩu, chỉ nhìn ngực của Phương Gia Lỵ giống như đang nhìn một món hàng.
Thấy Phương Gia Lỵ đỏ mặt kéo cổ áo ra đằng sau, lúc này anh ta mới ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Vương Cẩn ở bên cạnh:
"Chị nhận công việc này cho tôi rồi à?"
Vương Cẩn ngẩn ra, nói với Kiều Hạn Văn:
"Đúng lúc tháng Mười Hai này có mấy hôm được rảnh."
Kiều Hạn Văn lắc đầu:
"Được rảnh à... Vậy chị xem, mấy hôm được rảnh đó, tôi đến Serbia một chuyến thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!