Tống Thu Hàn cười mà không nói gì.
Lúc này dì Thượng mới đi từ phòng sưởi nắng ra, cơ thể mang theo mùi hoa:
"Xuân Nhi vẫn mặc áo khoác à? Không nóng hả?"
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Lúc này Lâm Xuân Nhi mới nhớ ra mình vào nhà mà quên cởi áo khoác, thế là bèn đứng lên cởi áo gió rồi treo lên kệ áo ngoài cửa. Áo bên trong của cô là áo giữ nhiệt kiểu cổ điển bó sát người có khóa kéo cổ. Cô đứng thẳng tắp, ngực cao eo nhỏ.
Nửa người dưới là một chiếc quần thể thao loại rộng rãi, vóc người tuyệt vời khoe ra không chút bỏ sót. Tống Thu Hàn khoát cánh tay trên thành ghế, huýt sáo vang dội.
Lâm Xuân Nhi và dì Thượng nhìn sang anh.
Hơn mười năm rồi dì Thượng không nghe Tống Thu Hàn huýt sáo, còn đang buồn bực không biết âm thanh vừa rồi có phải anh làm ra không.
"Huýt sáo cái gì đấy?"
Lâm Xuân Nhi hỏi.
Tống Thu Hàn nhướng mày nhưng lại không nói gì. Nếu giờ anh khen dáng người cô đẹp thì chắc chắn cô sẽ nằng nặc nói anh dâm dê.
Nhưng Lâm Xuân Nhi lại có thể nhìn ra ít nhiều từ ánh mắt của anh, cầm gối ôm bên cạnh ném anh: Nhìn đi đâu đấy hả!
Tống Thu Hàn nắm lấy chiếc gối, cười phá lên.
Lúc này dì Thượng mới hiểu được, đưa tay che mắt, miệng thì nói:
"Ôi trời ạ, dì chẳng hiểu bọn thanh niên các con nói gì cả."
Bà còn hé mắt nhìn lén qua kẽ ngón tay, sau đó cười thành tiếng.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Dì Thượng vừa cười xong, lúc này Lâm Xuân Nhi mới đỏ mặt. Cô quắc mắt lườm Tống Thu Hàn:
"Bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ gì cả!"
Tống Thu Hàn biết cô đang nói chuyện gì.
Khi ấy phòng học oi bức, không có lấy một tí ti gió nào, quạt điện treo tường quay chầm chậm. Đầu đám con trai đều quay theo quạt điện như hoa hướng dương hướng về mặt trời, nhưng làm thế nào cũng không bớt nóng được.
Lâm Xuân Nhi chống đầu, héo thành một đóa hoa lâu ngày chưa được tưới. Lúc này cô chỉ hận sao bản thân không gầy được như Tiêu Muội, không chừng mùa hè sẽ không gian nan đến mức này. Chữ trên bài thi trước mắt đều biến thành bóng chồng, người cô ướt đẫm mồ hôi.
Tống Thu Hàn cầm mấy cây kem que bước vào lớp, ném hai cái xuống bàn cô, còn giật tóc đuôi ngựa của cô:
"Người nối nghiệp chủ nghĩa khoa học xã hội cũng héo à? Không phấn đấu thành thanh niên năm tốt nữa hả?"
… Lâm Xuân Nhi áp hai cây kem lên má, xoay người nói cảm ơn Tống Thu Hàn. Mồ hôi làm tóc mai cô ướt đẫm dán sát trán, gương mặt đỏ lựng, hai mắt rưng rưng:
"Hình như tớ sốc nhiệt mất rồi."
"Buồn nôn không? Chóng mặt không?" Tống Thu Hàn hỏi.
Lâm Xuân Nhi lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!