Con người Kiều Hạn Văn không như những diễn viên khác.
Anh ta cuồng diễn, mỗi lần nhập vai đều phải hiểu rõ nhai nát vai diễn của mình, mỗi câu thoại, mỗi động tác, nét mặt, thậm chí nên cài cúc áo như thế nào anh ta cũng đều yêu cầu ăn khớp với vai mình diễn.
Người như vậy sẽ phân rõ giới hạn với người khác rất rõ ràng, cũng cực có nguyên tắc, không phải một đối tác dễ dàng. Bởi vì anh ta tập trung vào diễn xuất, thành ra vòng giao thiệp của anh ta đã nhỏ lại càng nhỏ.
Nhưng đạo diễn muốn dùng anh ta, diễn viên muốn hợp tác với anh ta, bởi vì chỉ cần phim có anh ta thì đều rất hay. Nói trắng ra thì họ sẵn lòng lên chuyến tốc hành của anh ta.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Anh ta ghét bị nịnh hót, cũng ghét bị người ta từ chối thẳng mặt. Sau khi kết thúc trò chuyện với Lâm Xuân Nhi, Vương Cẩn gọi hỏi ý kiến anh ta, anh ta chỉ nói một câu:
"Phòng làm việc không tuyển người, tôi sẽ để họ làm."
"Không cần phải hơn thua với cô gái đó làm gì, chỉ là người phụ trách của công ty khởi nghiệp thôi, nếu có chút tài năng thì chẳng lẽ lại không nhận vụ này? Dù sao chúng ta cũng được tính là báo giá cao nhất trong giới cơ mà. Tôi thấy cô ấy nói cũng nghiêm túc chân thành lắm."
"Chị cho rằng cô ấy nghiêm túc chân thành á?" Kiều Hạn Văn hỏi ngược lại:
"Cô ấy không nhận việc này chẳng qua là vì không muốn nhúng chân vào vũng nước đục của tôi thôi."
"Cậu mà nước đục cái nỗi gì…" Thấy Kiều Hạn Văn lại bắt đầu miệng lưỡi cay nghiệt, Vương Cẩn liền ngăn anh ta lại.
"Hoặc là không làm hoạt động này nữa, còn muốn làm thì phải là cô ấy làm." Kiều Hạn Văn cúp điện thoại. Quan hệ của anh ta và Vương Cẩn cũng không giống với nghệ sĩ và người đại diện bình thường.
Đa số thời gian Kiều Hạn Văn sẽ nghe Vương Cẩn, nhưng khi anh ta muốn làm chủ chuyện gì đó, Vương Cẩn nhất định phải thoái nhượng, không lay chuyển nổi anh ta.
Lâm Xuân Nhi khách sáo mềm giọng nói mấy câu kia rõ ràng là đang tránh nặng tìm nhẹ. Kiều Hạn Văn diễn nhiều vai như vậy rồi, diễn đủ các màu nhân sinh, có huy hoàng, có suy đồi, có âm u… Gần như sống qua nhiều cuộc đời như vậy rồi, cách nhìn người có thể kém cỏi đến đâu?
Vương Cẩn cúp điện thoại rồi thở dài một hơi, lại gọi tiếp hai cuộc, sau đó mới nhắn tin cho Kiều Hạn Văn:
"Tôi có liên lạc với một trong những người sáng lập công ty họ, người sáng lập kia sẽ nói chuyện với cô ấy."
"Được. Mai tôi lại nói chuyện với cô ấy." Kiều Hạn Văn trả lời.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Giữa trưa hôm sau, Lâm Xuân Nhi nhận được điện thoại của thầy Trương.
Thầy Trương còn chưa hỏi han gì đã nói thẳng:
"Cháu không hợp tác với Kiều Hạn Văn là vị sợ bị biến cố bất ngờ à?"
"Hồi ấy chú mời người này tham gia mấy tiết mục của chú, chú cũng biết người này khó hợp tác mà. Với cả giới của anh ta quá phức tạp, làm hoạt động áp lực lắm ạ." Lâm Xuân Nhi nói.
"Cháu nói cũng đúng. Nhưng cái mới thì đều cần nếm trải lần đầu, thay vì tìm chỗ đột phá ở nơi khác thì thà lợi dụng cơ hội lần này đi. Đằng nào thì trong giới cũng chỉ có một Kiều Hạn Văn thôi, khó tìm được khởi điểm cao như vậy lắm."
Lâm Xuân Nhi cười ra tiếng:
"Người ta tìm chú đấy à? Nói với chú thế nào?"
Thầy Trương cũng cười: "Nói cháu cứng rắn quá, kiểu gì cũng không chịu, vừa bắt đầu đã từ chối luôn. Chú bảo mấy ông già các chú không quan tâm tới chuyện công ty, chỉ quan tâm tới tiền hoa hồng thôi, mấy năm nay Xuân Nhi ra quyết định gì cũng đều rất cẩn thận.
Bên kia còn nói muốn gặp cháu thêm lần nữa. Đằng nào cũng sắp cuối năm rồi, rất nhiều dịp lễ đẩy mạnh doanh số đều dồn một đống.
"Thầy Trương thêm một câu:"Họ cũng vội. Nếu bí quá thì coi như làm cố vấn cho người ta cũng được, thêm bạn thì thêm đường ra mà…Vâng, chú già Trương nói gì thì là thế ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!