Lâm Xuân Nhi thích tuyết rơi dày đặc ở Tây Bắc. Chúng chẳng hề thoải mái hay thú vị, cứ như vậy ào ào thổi tới, ép buộc và cuốn con người ta vào trong đó. Cô nằm trên tuyết một lúc sau đó không chịu được lạnh, đứng dậy phủi tuyết trên người như một chú cún con.
Cáp Ngô Lặc đã hoàn thành xong phân cảnh trong kịch bản nên tới nói chuyện với Lâm Xuân Nhi. Cậu chỉ vào người điều khiển boom quay phim hô lên:
"Nhẹ tay, nhẹ tay thôi."
"Chắc phải tốn cả ngày hôm nay ở đây đấy nhỉ?"
Lâm Xuân Nhi thắt chặt lại khăn quàng cổ. Lúc này gió mạnh cuốn theo tuyết dày khiến tiết trời lạnh đến mức cổ họng cảm thấy khó chịu, cô hơi nghẹn ngào nói:
"Tối qua chị đã đọc kỹ quyển sách viết về những nông sản phụ kia rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng nào đặc biệt cả. Nhưng không cần sốt ruột, trước tiên cần có khán giả đã, chuyên đề hôm nay không tệ đâu."
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Được. Chúng ta bám trụ ở đây từ sáng sớm đến tối muộn quay tư liệu, chắc sẽ có chỗ cần dùng thôi."
"Còn máy nào rảnh không?" Lâm Xuân Nhi nhìn các anh em đang bận rộn, hỏi.
"Còn một máy quay video cầm tay chuyên dụng để làm vlog."
Đưa cho chị.
Vâng.
Lâm Xuân Nhi cầm chiếc máy quay nhỏ nhét vào túi áo lông, nói với Cáp Ngô Lặc:
"Chị đi tìm người bản địa nói chuyện đây."
"Một mình chị đi không ổn đâu."
Cáp Ngô Lặc hơi lo lắng, quay lại gọi một chàng trai đến:
"Tiểu Mã, cậu đi với chị Xuân Nhi nhé, bên này đủ người rồi."
Tiểu Mã là một chàng trai cao lớn, nhà vô địch Tán thủ nghiệp dư, cậu ấy đi theo Lâm Xuân Nhi sẽ có thể bảo vệ an toàn cho cô. Lâm Xuân Nhi cảm ơn Cáp Ngô Lặc rồi cùng Tiểu Mã chậm rãi bước về phía đường quốc lộ.
Tuyết rơi dày đặc thế này như thể nối liền trời và đất, đường quốc lộ màu xám đã biến mất, chỉ có thị trấn nhỏ cách đó không xa đứng vững vàng trong gió tuyết nhưng không thể thấy được mái nhà, chỉ có thân nhà.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Lúc này ngoài thị trấn khá vắng bóng người. Cả hai bước vào một quán trà sữa, chủ quán là một bà cụ đã khá lớn tuổi.
"Bà ơi, cho con một bát trà váng sữa ạ."
"Có uống hết được không?" Bà cụ thấy chỉ có hai người thì lo họ không uống hết nổi.
"Uống hết được bà ơi." Lâm Xuân Nhi chỉ ra bên ngoài:
"Có mấy A Đạt Tây* ở gần đây, uống không hết thì mang về ạ." Cô cố gắng bắt chước dáng vẻ của người bản xứ, trông vô cùng đáng yêu.
Bà cụ trìu mến nhìn cô, nói: Chờ bà chút nhé.
(*: Nghĩa là người anh em, tiếng Duy Ngô Nhĩ)
Bà cụ lần lượt đặt chiếc bát sứ trắng trước mặt Lâm Xuân Nhi và Tiểu Mã, rắc một chút muối vào bát sau đó đổ sữa tươi đã đun sôi vào. Sữa đã được nấu rất kỹ, có một lớp váng dày trên mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!