Tiệc liên hoan của Tống Thu Hàn diễn ra đến tận khuya mới kết thúc, anh uống không ít rượu.
Trước khi vào nhà, anh dựa vào hiên cửa cho mùi rượu bay đi bớt, sợ dì Thượng lo lắng. Nhưng cuối cùng vẫn không tránh được, dì Thượng ngồi ngay trong phòng khách chờ anh, vừa thấy Tống Thu Hàn về đã lập tức đứng dậy hỏi:
"Lại uống rượu nữa à? Một tuần say xỉn hai lần, muốn chết đúng không!"
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Không say đâu ạ, con không uống nhiều. Tại mọi người trò chuyện hơi lâu thôi." Tống Thu Hàn cười với dì Thượng, lại thấy dì mang đến một chén canh nấm tuyết:
"Thấy con xuống máy bay chưa về nhà ăn cơm là biết có xã giao rồi. Đây, uống đi."
Vâng. Tống Thu Hàn thấy dì Thượng đang
"giám sát chặt chẽ", bèn dứt khoát ngửa đầu uống cạn, rồi nói:
"Uống hết rồi dì Thượng."
Dì Thượng cười bảo:
"Con lại sợ dì lải nhải đúng không? Nhưng mà uống nhanh như vậy cũng không tốt đâu…"
Tống Thu Hàn bật cười, sau đó xin tha: Dì Thượng à!
Dì Thượng cũng cười:
"Dì lớn tuổi rồi, khó tránh lải nhải."
"Dì cứ lải nhải đi ạ, con thích lắm." Dì Thượng là người đã chăm sóc Tống Thu Hàn từ khi anh lên trung học, sau đó đến Mỹ cùng nhà họ, vì Tống Thu Hàn mà dì Thượng đã học tiếng Anh.
Mấy năm trước Tống Thu Hàn còn gần như cho rằng dì ấy sẽ ở bên bố mình, nhưng hai người vẫn chưa tu thành chính quả.
"Dì Thượng không nói nữa, kẻo lát nữa lỗ tai thanh niên lại đóng kén. Chiều nay ngài Tống báo với dì, nói sau khi cô Phương về nước sẽ ăn cơm ở chỗ chúng ta vài ngày, chỗ ở của cô ấy phải mấy ngày mới thu xếp xong."
"Xa như vậy mà tới nhà chúng ta ăn cơm?"
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Không xa đâu. Nói là đã thuê căn bên cạnh rồi."
?
Tống Thu Hàn bỗng thấy không vui, anh không thích bị người khác dây dưa. Nhưng với cái tính của cô họ Phương này, nếu nói cô ta dây dưa là cô ta sẽ nói mình chỉ đúng lúc tìm được nhà bên cạnh thôi, là anh cả nghĩ.
"Chưa bàn trước với cháu à?"
Dì Thượng thấy anh như vậy thì cũng đã đoán được đại khái. Bà chăm sóc Tống Thu Hàn bao nhiêu năm nay, biết rõ tính tình anh. Con gái quá chủ động sẽ làm anh phản cảm.
Phương Gia Lỵ là cô gái thông minh, nhưng lại không hiểu tính Tống Thu Hàn, cho rằng đàn ông trên đời ai cũng phải đổ xô theo đuổi cô ta, nói cho cùng vẫn quá tự tin và tự phụ.
Dì Thượng thở dài:
"Hay là đến lúc đó dì tìm cớ, nói không khỏe nên không làm cơm, con ra ngoài ăn tạm mấy hôm vậy. Chờ nhà của cô ấy dọn dẹp xong thì chúng ta"nổi lửalại?
"Cô ta muốn đến ăn cơm không liên quan gì đến chuyện nhà đã dọn xong hay chưa đâu dì Thượng. Chúng ta không cần quan tâm cô ta, chờ cô ta tới cháu sẽ nói thẳng với cô ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!