(*: Hiệp khách hành là một bài thơ của Lý Bạch, miêu tả một hiệp khách giang hồ võ thuật cao siêu không màng danh lợi)
Tống Thu Hàn chẳng hỏi gì đã đồng ý luôn, khiến Lâm Xuân Nhi vô cùng ngạc nhiên.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Thấy Lâm Xuân Nhi im lặng không nói lời nào, Tống Thu Hàn liền trêu cô:
"Sao vậy? Đang nghĩ nên ôm bằng tư thế nào à?" Sau đó cười ra tiếng.
Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng tỉnh táo lại, anh ở bên kia theo dõi cô ở trạng thái gõ chữ một lúc lâu, còn chụp ảnh màn hình cười nhạo cô, chỉ thế thôi là đã xấu tính lắm rồi:
"Vậy sao cậu thấy tớ đang gõ chữ?"
"Tớ cũng tìm cậu có việc."
Chuyện gì vậy?
"Hồi trước bảo là muốn tới Chiết Giang chơi còn gì? Hay là thuận miệng nói chơi vậy thôi?" Tâm trạng Tống Thu Hàn rất tốt, tốt đến mức chính anh cũng không có ý thức được giọng điệu nói chuyện của mình cực kỳ dịu dàng.
À.
Tống Thu Hàn đã nhận ra Lâm Xuân Nhi đang ngượng nên hắng giọng nói:
"Lâm Xuân Nhi, tớ hỏi cậu một cậu, cậu có phải người trưởng thành không?"
Phải.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Một người trưởng thành muốn ôm bạn cũ mà cũng cần phải quanh co thế à?"
Không cần.
"Thế không phải xong à? Lần sau gặp mặt không cần cậu làm trước, tớ đến ôm cậu là được chứ gì."
"Vậy làm phiền cậu nhé." Lâm Xuân Nhi cười nói:
"Chuyến đi Chiết Giang dĩ nhiên phải đi rồi, nhưng bây giờ cỏ khô lá vàng, ngay cả Giang Nam cũng còn ảm đạm nữa là. Tớ từng đến Ô Trấn một lần vào mùa đông rồi, không nhiều lá xanh như mùa hè đâu."
"Một năm bốn mùa, mùa nào cũng có cái đẹp riêng. Hay là chúng ta đi sớm đi được không?" Tống Thu Hàn sẽ về Mỹ nửa tháng để đón Giáng sinh, khi trở lại là bắt đầu năm tài chính mới, việc lớn việc nhỏ chồng chất nên chưa chắc đã có thời gian. Tới tầm tháng Ba tháng Tư là anh sẽ phải đi rồi.
Vì vậy trước khi đi, anh muốn dành trọn thời gian để ngắm nhìn vẻ đẹp của sông núi quê hương.
"Được, cậu chờ một lát." Lâm Xuân Nhi để điện thoại sang bên cạnh đi lấy sổ tay. Đã nhiều năm qua cô vẫn quen dùng sổ tay ghi lại hành trình và sắp xếp công việc. Dù đi đâu trên tay cô cũng luôn có một cây bút và một tờ giấy.
Cô nghiêm túc đọc lại, thấy có rất nhiều việc phải làm tiếp theo, chẳng hạn như quảng bá thương hiệu giúp một người bạn khởi nghiệp, chuẩn bị cho cuộc đấu thầu sáu mươi triệu vào tháng Một năm sau, còn có một vụ kiện.
Trên quyển sổ lịch trình dày đặc, chỉ có lễ Giáng sinh đến sau Tết Nguyên đán là dịp nghỉ lễ phúc lợi của nhân viên công ty.
Thế là cô cầm điện thoại lên nói với Tống Thu Hàn:
"Tớ xem rồi, hình như tớ chỉ có tám ngày nghỉ từ lễ Giáng Sinh đến sau Tết Nguyên đán thôi."
Tống Thu Hàn không trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!