Lâm Xuân Nhi nhớ rõ ngày hôm đó.
Hôm trước trời vừa đổ mưa, một loài hoa không biết tên nở rộ trong sân trường, ánh nắng rực rỡ chiếu vào bức tường kính trước tòa nhà dạy học khiến người ta không mở nổi mắt.
Trần Khoan Niên đeo một chiếc máy ảnh trên cổ, chỉ huy mọi người di chuyển từ đầu Đông sang đầu Tây, cuối cùng cũng tìm được một vị trí đẹp mắt.
"Nào, chụp thử một tấm tìm cảm giác nhé."
Trần Khoan Niên giơ máy ảnh lên.
"Lâm Xuân Nhi đừng nhe răng!" Tống Thu Hàn đột nhiên lên tiếng, mọi người không nhịn được cười, cô thiếu nữ Lâm Xuân Nhi quay đầu lại mỉm cười nhìn bọn họ.
Quá lâu rồi.
"Đợi vào nhóm rồi hẵng ôn lại chuyện xưa được không, lát nữa tôi còn có một cuộc họp trực tuyến, hôm nay chỉ đến đây thôi nhé?" Tống Thu Hàn đề nghị giải tán, quay sang hỏi Trần Khoan Niên:
"Lát nữa cậu định đi đâu?"
"Đi tham gia cuộc họp trực tuyến của cậu."
Trần Khoan Niên nháy mắt với anh, sau đó quay lại nói với mọi người: "Đúng là hôm nay thấy vẫn chưa đã thật. Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba cả lớp chưa từng tụ họp lại, là do lớp trưởng Lâm của chúng ta chưa làm tròn trách nhiệm đấy nhé.
Hôm nay tôi đề nghị thực hiện thời gian giám sát với lớp trưởng Lâm, nếu cậu vẫn không thể trở thành sợi dây liên lạc giữa các bạn cùng lớp, tôi sẽ là người tiên phong cách chức cậu, cũng tự đề cử bản thân trở thành nhóm trưởng nhóm người lớn của lớp 10A6…Tôi xin từ chức, xin từ chức.
Mời cậu, mời cậu.
"Lâm Xuân Nhi cười tinh nghịch:"Dù sao quy định của chúng ta là bạn bè tụ họp, trưởng nhóm tính tiền, sếp Trần có khả năng này.
"Trần Khoan Niên tự đào hố tự nhảy:"Được, được, được. Tôi tính tiền. Giải tán, giải tán. Hôm khác chơi tiếp.Có thể đi nhờ xe các cậu không?
"Viên Như đột nhiên nhìn Tống Thu Hàn."Có bất tiện không? Lát nữa bị phóng viên giải trí chụp được sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu.
"Tống Thu Hàn lịch sự từ chối. Anh đứng dậy mặc áo khoác vào, dáng người trông càng thẳng tắp:"Đi thôi sếp Trần, lát nữa trễ họp mất.Cách gọisếp Trần
"này là bắt chước theo Lâm Xuân Nhi. Nhóm người đứng lên, Lâm Xuân Nhi mặc áo khoác vào, sau đó ra ngoài cùng với Tiêu Muội."Xe cậu đỗ ở đâu?
"Tiêu Muội nhỏ giọng hỏi Lâm Xuân Nhi, người đi sau chỉ chỉ ra cổng:"Ở vách tường, đi theo tớ." Nghe thấy tiếng ồn ào dần lắng xuống, Lâm Xuân Nhi quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tống Thu Hàn đang bước ra khỏi cửa, nhưng khi cô quay người lại lần nữa thì đã không còn thấy anh đâu.
Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội nắm tay nhau giống như thời còn mài đũ ng quần trên ghế nhà trường cùng nhau đi vệ sinh sau khi hết tiết, dung dăng dung dẻ bước đến chân tường.
Lâm Xuân Nhi cài mũ bảo hiểm, đeo găng tay, lấy một chiếc túi trên kệ để đồ ra ném cho Tiêu Muội:
"Lấy về cho hai con mèo háu ăn trong nhà cậu ăn đi."
Tiêu Muội mở ra nhìn, bên trong đều là sản phẩm làm từ sữa:
"Cậu mang từ xa về à? Ngốc hả? Mệt chết cậu rồi."
Tớ sẵn lòng mà.
Xuân Nhi đặt bình súp lê lên ngăn để bình nước, đẩy xe:
"Mặt tớ bị cháy nắng, có lẽ phải ở nhà dưỡng lại một thời gian, nếu cậu rảnh thì đến nấu cơm cho tớ, một bữa một trăm…"
Tiêu Muội cười he he:
"Tiền thưởng dự án hồi trước đã có rồi, không cần cậu cứu tế nữa. Lần này để tớ bao nuôi cậu, cơm canh đủ đầy luôn."
Nói xong, cô ấy lại kéo khung xe đạp của Lâm Xuân Nhi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!