Lâm Xuân Nhi uống một ngụm Đại Ô Tô, sau đó nhón chân lên vỗ đầu Cáp Ngô Lặc: Hai đứa ấy... Trong lòng cô rất ấm áp. Một cô gái Tân Cương tính tình nóng nảy không sợ trời không sợ đất như Địch Đạt Nhĩ, ngay cả trưởng phòng của cô ấy mà cô ấy cũng không hề cả nể, vậy mà lại cứ thích Lâm Xuân Nhi.
Trong lòng cô ấy, Lâm Xuân Nhi là chị gái tốt nhất.
Không ngờ chủ quán bánh bao nướng kia vẫn nhớ rõ Lâm Xuân Nhi. Từ xa đã vẫy tay với cô:
"Cô bé dân tộc Hán đến rồi đấy à!"
Lâm Xuân Nhi chạy tới: Chú bánh bao nướng.
Lúc này điện thoại di động reo lên, nhìn thấy trong nhóm thiếu niên cùng lớp lại bắt đầu khoe khoang cuộc sống về đêm, vô cùng rộn ràng. Trần Khoan Niên lại cà khịa vài câu ở trong nhóm chat:
"Lâm Xuân Nhi không có động tĩnh gì hết, phụ nữ trung niên không sống về đêm hả ta?"
Quá đáng thật sự.
Lâm Xuân Nhi bật cười thành tiếng, lấy điện thoại di động ra, tách tách vài cái, chụp mấy tấm hình đồ ăn ngon của Đại Ba Trát gửi vào trong nhóm, sau đó yên tâm thưởng thức bốn món mỹ thực mà mình đã nhung nhớ từ lâu.
Trần Khoan Niên lại không chịu buông tha cô:
"Lên mạng tìm ảnh ai mà không biết!" Rồi cũng tiện tay gửi mấy tấm hình đồ ăn ngon ở Tân Cương qua.
Lâm Xuân Nhi hừ một tiếng, kéo Cáp Ngô Lặc qua, nhờ ông chủ quán bánh bao nướng chụp một tấm cho hai người bọn họ, sau đó gửi vào trong nhóm. Các chủ quán ở Đại Ba Trát thường xuyên tiếp đãi khách hàng ở khắp nơi trên toàn thế giới, đại đa số đều chụp hình rất đẹp.
Trần Khoan Niên cầm điện thoại di động tặc lưỡi một cái, đưa cho Tống Thu Hàn ở bên cạnh:
"Xem đi xem đi, cô gái này ngông thật đấy."
Tống Thu Hàn đang ngắm cảnh đêm, cầm điện thoại di động qua thì thấy Đại Ba Trát đèn đóm sáng trưng, Lâm Xuân Nhi ngồi bên cạnh một chàng trai của tộc Duy Ngô nghĩ, cười rạng rỡ. Chàng trai kia trông rất điển trai.
Loan Niệm và Đàm Miễn ở bên cạnh cũng ghé tới nhìn cho rõ. Loan Niệm hỏi:
"Đây là Lâm Xuân Nhi mà các anh nói đó à?"
Đúng. Trần Khoan Niên lấy lại điện thoại:
"Hồi cấp ba thú vị lắm, bây giờ cũng rất thú vị, chỉ là hơi ngông. Đúng chứ?"
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Câu Đúng chứ này là đang hỏi Tống Thu Hàn, muốn Tống Thu Hàn phụ hoạ cho anh ta. Nhưng Tống Thu Hàn lại không cảm thấy Lâm Xuân Nhi ngông chỗ nào, cô sống một mình, muốn đi đâu, muốn làm cái gì đều không được tính là ngông cuồng, mà là tự do.
Anh chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
Thấy sao hả? Trần Khoan Niên hỏi Loan Niệm.
"Mặt trời rạng rỡ, gió nhẹ ấm áp." Tám chữ ngắn ngủi này của Loan Niệm tình ra lại rất chính xác. Cảm giác mà Lâm Xuân Nhi mang đến cho người ta chính là như vậy, khuôn mặt đó cũng không khiến người ta chết mê chết mệt, nhưng lại làm người ta thoải mái không gì sánh bằng, chẳng hề có chút cảm giác xa cách nào.
Từ nhỏ cô đã là một người ấm áp như vậy rồi.
"Mai mốt rủ đi uống rượu chung đi, tửu lượng của cô ấy không phải điêu đâu, hạ gục Loan Niệm cũng không thành vấn đề." Trần Khoan Niên nói.
Loan Niệm nhận thua, giơ hai tay lên:
"Thôi đừng, tôi không muốn uống nữa đâu." Lần trước Loan Niệm uống say là lễ Giáng sinh năm ngoái, họ kéo nhau đến Phần Lan ngắm cực quang, cái đêm cuối cùng nhìn thấy được cực quang, mọi người uống rượu cho đến sáng.
Loan Niệm cầm điện thoại lên bảo
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!