Tiểu Hỷ khịt mũi, chuyển một chiếc ghế sang rồi ngồi xuống, rõ ràng hết sức chán chường.
Có chuyện gì thế? Sau khi ngồi xuống, Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
"Em kể với chị thì chị đừng kể với người khác nhé. Cô ấy tệ lắm, em nói thật đấy. Em không biết cô ấy đang nghĩ gì nữa, hình như cô ấy bên em cũng chỉ để giải quyết nhu cầu si nh lý thôi.
Có hôm, khó khăn lắm hai người tụi em mới hẹn nhau ăn được một bữa cơm chung, nhưng khi đến cửa nhà hàng thấy đồng nghiệp của cô ấy đang ở đó thì cô ấy bèn quay người đi mất. Em cứ có cảm giác ngoài công việc, cô ấy chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì khác, chẳng để tâ m đến điều gì cả.
"Tiểu Hỷ còn trẻ, ít kinh nghiệm, khó khăn lắm mới thích một cô gái, nhưng cô gái đó lại không phải người thật lòng với anh ta."Chị biết ngoài công việc ra cô ấy còn để tâ m đến thứ gì, nhưng chị không thể nói cho cậu biết được.Chị đừng nói cho em, bởi vì em biết.
Cô ấy còn quan tâ m đến anh rể.
"Tiểu Hỷ nghiêm túc thở dài:"Nghiệt duyên gì đây không biết…Cậu lại đây, chị dạy cho cậu vài chiêu.
"Lâm Xuân Nhi ngoắc tay với Tiểu Hỷ. Tiểu Hỷ nghiêng người về phía trước, nghe Lâm Xuân Nhi thì thầm với anh ta. Đôi mắt của anh ta đột nhiên trợn to:"Làm thế sao được?
Lỡ như cô ấy mang thai, mà cô ấy cũng không thích em, liền nhân cơ hội này mà chia tay với em thì sao?Dù sao cũng không thích cậu, chia tay thì chia tay thôi!
"Lâm Xuân Nhi đặt chân lên bàn làm việc:"Coi lại cái dáng vẻ hèn kém của cậu đi kìa.
"Lâm Xuân Nhi nảy ra một ý tưởng tồi tệ. Cô cứ có cảm giác hai người họ không chỉ là bạn tình, vẫn nên có cái gì đó. Tiểu Hỷ"ồ
"một tiếng, sau đó bỏ đi. Một lát sau, anh ta lại đến:"Thôi em mặc kệ đấy, nếu hôm nay cô ấy đến tìm em thì em chắc chắn sẽ cố gắng, sau đó hỏi cô ấy chuyện đổi địa điểm văn phòng, giờ cái chỗ rách nát này chật chội quá đi mất.
"Lâm Xuân Nhi giơ ngón cái với anh ta:"Anh em tốt!"
Lâm Xuân Nhi muốn chuyển chỗ đặt văn phòng. Công ty phát triển quá nhanh, nhân viên đang cảm thấy không hài lòng. Đó có lẽ là vấn đề chung của các công ty khởi nghiệp.
Cô đạp xe về nhà trong tiết trời lộng gió, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng nấu ăn trong nhà bếp, Tống Thu Hàn đi công tác đã về.
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Lâm Xuân Nhi vui hẳn lên.
Tống Thu Hàn đi công tác đã nửa tháng nên cô hơi nhớ anh rồi. Cô đang rón ra rón rén bước đến định hù anh thì Tống Thu Hàn đã đặt xẻng xào đồ ăn xuống, xoay người bế cô đặt lên bàn ăn:
"Có mùi gió bụi, có phải em lại không nghe lời anh mà đi đạp xe đạp không?"
Em không hề.
Lâm Xuân Nhi vừa mở miệng đã nói dối.
Tống Thu Hàn bị cô chọc tức đến nỗi bật cười, nhéo mặt cô thật mạnh. Sau đó anh mới thả cô xuống, vỗ đầu cô rồi nói:
"Đi rửa tay rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi."
"Anh đang nấu gì thế?"
"Không phải em muốn ăn cá sao?"
"Em chỉ thuận miệng nói thế thôi." Lâm Xuân Nhi chạy vào nhà vệ sinh rửa tay. Mùi trong nhà bếp thơm quá, trong lòng cô vui vẻ vô cùng, chỉ thuận miệng nói thôi mà Tống Thu Hàn đã nhớ kỹ.
Lâm Xuân Nhi thích ăn món cá cay do Tống Thu Hàn làm nhất, tươi cay ngon miệng, chất thịt cá mềm, mỗi lần cô đều có thể ăn tận hai bát cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!