Sau khi hai người cúp điện thoại, Tống Thu Hàn chợt nhận ra, tâm trạng tồi tệ của mình bắt nguồn từ chính câu chuyện do anh tự tưởng tượng ra. Trong câu chuyện này, anh đã biên soạn Lâm Xuân Nhi thành người không có giới hạn đạo đức. Chuyện này không ổn chút nào.
Mà cùng với đó anh cũng chợt nhận ra mình đã đặt Lâm Xuân Nhi ở một vị trí rất đặc biệt, đối đãi không giống với người khác. Hành vi này không hề lí trí, cũng không hề chín chắn. Thế là anh lại cầm điện thoại lên, tìm kiếm Lâm Xuân Nhi trong danh bạ, cuối cùng kết bạn với cô.
Hai phút sau cô mới chấp nhận.
Tống Thu Hàn hỏi cô:
"Hôm nay tớ có tiện tới lấy bình không?" Hôm đó cô nói với Trần Khoan Niên bảo Tiêu Muội mang hộ bình cho anh. Nhưng Tống Thu Hàn vẫn muốn tránh hiềm nghi, vì chột dạ nên mới cần tránh hiềm nghi.
Lâm Xuân Nhi giơ điện thoại lên chụp tấm ảnh Khương Phương Lộ và Tiểu Hỉ đang nhét thịt vào miệng cho anh:
"Tớ đang đi ăn thịt với bạn rồi, có lẽ sẽ về muộn." Cô rất thẳng thắn vô tư, không hề giấu giếm.
Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng, chợt cảm thấy bây giờ trăng đã sáng tỏ, vạn vật như có sức sống, đẹp đẽ vô cùng:
"Không vội, đợi cậu tan tiệc rồi báo cho tớ."
Lâm Xuân Nhi gửi định vị đến:
"Gặp nhau ở chỗ này đi, giờ tớ sẽ về ngay." Cô không đành lòng để người khác đợi lâu. Lớn từng này tuổi rồi mà cô vẫn không học được cách thong dong chậm rãi, có chuyện gì là chỉ muốn làm ngay lập tức.
Tống Thu Hàn đến sớm hơn Lâm Xuân Nhi, nhìn thấy cô chạy đến trước mặt xin lỗi anh:
"Xin lỗi, xin lỗi! Tớ đến trễ rồi, trên đường hơi kẹt xe." Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn đường càng trở nên lấp lánh.
Tống Thu Hàn hơi cảm động, hình như đã nhiều năm trôi qua, anh chưa từng nhìn thấy cô gái nào vì đến trễ mà chạy đến mức chật vật như vậy.
"Không vội, tớ đang ở đây đợi cậu mà."
Được rồi. Lâm Xuân Nhi kéo ống tay áo của anh đi ra ngoài hai bước, rồi giơ tay lên đếm, một hai ba bốn năm:
"Cậu đã nhìn thấy chưa, cửa sổ thứ năm là nhà tớ đó, bây giờ tớ sẽ đi lấy bình nước cho cậu, cậu đợi lát nhé."
Được. Tống Thu Hàn nhìn cô chạy xa, rồi ngẩng đầu nhìn cửa sổ tối đen kia. Chẳng mấy chốc cửa sổ đã sáng choang, sau đó lại tối đen.
Lâm Xuân Nhi lại xuất hiện trước mặt anh, tay cầm túi vải bảo vệ môi trường:
"Cảm ơn súp lê của cậu."
Tống Thu Hàn vươn tay nhận lấy, rồi lấy bình nước ra xem. Lâm Xuân Nhi vội nói:
"Tớ để ở chỗ cao trên tủ bát nên không bị vỡ đâu." Hình như anh hơi kỹ tính.
Tống Thu Hàn cũng không giải thích mà khoác túi vải đó lên vai, sau đó hỏi cô:
"Cậu về vội như vậy, đã ăn no chưa?"
Lâm Xuân Nhi ra dấu nho nhỏ:
"Thiếu chút nữa là chạm đáy rồi." Nghĩa bóng là chưa ăn no.
"Có muốn ăn nữa không?" Tống Thu Hàn muốn tìm một cơ hội để nói cho Lâm Xuân Nhi biết về chuyện của Khương Phương Lộ, cũng chuẩn bị nói thẳng với cô về lời nói dối mình đã có vợ chưa cưới.
Đi thôi! Lâm Xuân Nhi vung tay:
"Ở gần đây có một tiệm xiên bẩn, nếu cậu không ngại thì chúng ta đến đó ăn vài xiên đi."
Được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!