Trần Khoan Niên ở bên cạnh cười nói:
"Hai người làm gì vậy, bôi việc ra à? Đang sản xuất bát đĩa hay gì?"
Mọi người bật cười thành tiếng.
Dọn dẹp xong mọi người vẫy tay chào dì Thượng:
"Cảm ơn dì Thượng và Tống Thu Hàn đã chiêu đãi nhé ạ, hẹn gặp lại."
Tống Thu Hàn và Trần Khoan Niên đi cùng họ đến cổng khu nhà, đứng chờ xe. Gió đêm hơi lạnh, mọi người cũng không nói chuyện nhiều. Bây giờ Lâm Xuân Nhi mới thấy lạnh, cô xõa tóc ra, túm chặt quần áo. Góc áo tung bay theo gió, cọ vào ống quần Tống Thu Hàn.
Anh đột nhiên hỏi cô:
"Lâm Xuân Nhi, đàn anh cậu thích hồi đó sao rồi?"
... Lâm Xuân Nhi đã hơi say, anh nói làm cô sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ ra anh hỏi ai:
"Có phải đàn anh rất giỏi bóng rổ không?"
"Còn có người khác nữa à?"
Tống Thu Hàn nghiêng đầu hỏi cô:
"Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao hồi đi học mãi mà thành tích của cậu không tăng lên được rồi, do cậu dồn hết tâm trí vào chuyện yêu đương đó."
Oan quá đấy nhé!
Lâm Xuân Nhi kêu oan: Đàn anh đó… Lâm Xuân Nhi có lòng muốn giải thích nhưng cuối cùng đã từ bỏ:
"Sau đó anh ấy làm cơ trưởng." Nghĩ đến thì cũng là chuyện mấy năm trước rồi.
Lúc ấy Lâm Xuân Nhi là người đi máy bay liên tục, có một lần khi xuống máy bay đã thấy cả phi hành đoàn đứng đó chào hành khách, phó cơ trưởng đứng ở giữa trông khá quen mắt, cô còn chưa kịp tới gần thì anh ấy đã nhận ra cô.
Trong biển người mênh mông mà gặp được nhau, cái duyên đó khi còn sống con người khó mà gặp được mấy lần.
Khi đến cổng Lâm Xuân Nhi gọi một chiếc xe.
Tiêu Muội và Trần Khoan Niên vẫn lẳng lặng đi đằng sau, những người nói nhiều đêm nay lại trở nên im lặng. Lâm Xuân Nhi thấy họ đứng đó, không ngờ lại thấy họ hơi hơi xứng đôi. Cô giơ tay dụi mắt, cô mù rồi chắc? Tên củ cải đào hoa Trần Khoan Niên đó làm sao sánh được với gái ngoan Tiêu Muội nhà cô chứ?
Xe vừa tới, cô liền kéo tay Tiêu Muội lên xe.
Tống Thu Hàn nhìn họ lên xe, ghi biển số xe lại, quay đầu thì thấy Trần Khoan Niên đang cười mà như không cười nhìn mình.
"Giả vờ mờ ám cái gì vậy?"
Tống Thu Hàn bước nhanh về, muốn quay về nhà uống cốc nước ấm, hôm nay anh không uống nhiều rượu nhưng dạ dày rất khó chịu.
"Tôi vừa nói với Phương Gia Lỵ là cậu chủ Tống chính thức công khai mối quan hệ với cô ta ở trong nước." Trần Khoan Niên đi theo sau trêu đùa anh.
Tống Thu Hàn không đáp lại, về đến nhà rót một cốc nước ấm rồi tập trung uống. Nếu Trần Khoan Niên thực sự làm thế thì đã không phải anh em thân thiết của anh.
Thấy anh im lặng, Trần Khoan Niên không nhịn được hỏi:
"Lần trước tôi đã muốn hỏi cậu rồi. Sao tự nhiên cậu lại nói đã có vợ chưa cưới, cậu sợ phụ nữ nhào vào người mình à?"
Ừ. Tống Thu Hàn chỉ đơn giản ừ một tiếng, anh không biết tại sao mình lại nói dối, không biết vì sao hôm đó vừa mở miệng ra anh đã nói vậy.
Có lẽ là do mặt Lâm Xuân Nhi quá đen, trán lại quá sáng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!