Ta không biết bên ngoài tòa nhà này là gió tanh mưa m.á. u thế nào, cũng chưa từng nghĩ tới việc có phải nên san sẻ giúp đỡ Hoàng Anh Hùng hay không.
Việc ta có thể làm chính là nghe lời thủ trong tòa nhà lớn này, không bước ra ngoài một bước.
Mãi đến hôm đó, Hà quản gia nói ngoài cửa có một nữ nhân đang quỳ.
Ta hỏi nếu như bây giờ ra đi ra ngoài thì có mang lại nguy hiểm gì cho Hoàng Anh Hùng không.
Hà quản gia nói ở cửa ra vào thì không sao.
Ta bèn an tâm ra ngoài hóng chuyện.
Lại kinh ngạc phát hiện ra, nữ nhân quỳ ngoài cửa là Bạch Tố Liên.
Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, má hồng phấn mỏng, có vẻ quyến rũ động lòng người.
Nàng ta nhìn thấy ta thì lộ ra vẻ mặt không thể tin được:
- Cô thật sự ở cùng hắn à?
Ta gật đầu:
- Lần trước ta nói cho cô biết rồi mà, bọn ta sắp thành hôn rồi.
Nàng ta mím chặt môi, cười lạnh:
- Hoàng đại nhân có thân phận gì chứ? Không thể nào coi trọng cô được.
Ta lại nghi ngờ:
- Không phải cô hận Hoàng Anh Hùng sao? Hôm nay làm vậy là vì điều gì?
Bạch Tố Liên hơi ngẩng đầu lên:
- Hôm nay ta tới để làm giao dịch. Chỉ cần Hoàng đại nhân đồng ý thả cả nhà ta ra, ta nguyện dùng thân phận đệ nhất thục nữ Kinh Thành, tự mình đến cửa xin Hoàng đại nhân thu nhận ta.
Ta kinh ngạc:
- Cô đã gả cho người khác rồi, làm sao chàng có thể thu nhận cô được?
- Ta và Chu Quân Tử đã hòa ly rồi, đương nhiên có thể tái giá.
Ta bị tin tức này làm kinh ngạc ngồi lâu, cuối cùng có lòng tốt khuyên nhủ:
- Cô về đi, Hoàng Anh Hùng chỉ thích ta thôi, sẽ không cần cô đâu.
Bạch Tố Liên chế giễu liếc nhìn ta, không lên tiếng nữa, không giống như chẳng thèm để ý đến ta.
Buổi tối Hoàng Anh Hùng về, ta nói cho chàng biết chuyện này.
Chàng hờ hững nghe, tay lại cởi quần áo của ta:
- Muốn quỳ thì để nàng ta quỳ.
Lúc cúi người đến, chàng còn nói:
- Nàng nói hay lắm.
- Câu nào hay?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!