Chương 22: (Vô Đề)

Hoàng Anh Hùng hơi ngước mắt lên, ánh mắt hờ hững nhìn Bạch Tố Liên.

Nàng ta run lên dữ dội, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

Chu Quân Tử đi qua đỡ nàng ta, hơi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Hoàng Anh Hùng, đồng thời chặn lại phía trước nàng ta.

- Nàng ấy chỉ là nhất thời nóng lòng nên mới nói ra lời vô lễ, mong Hoàng đại nhân đừng so đo với nàng ấy.

Hắn lại nhìn về phía ta, cắn răng nói:

- Hồng Nhan, đến bên cạnh ta.

Ta không nhúc nhích, Hoàng Anh Hùng cũng không di chuyển.

Nhưng ta chú ý thấy, ngón tay rũ xuống của chàng hơi cuộn lại, dường như đang hồi hộp chờ phản ứng tiếp theo của ta.

Im lặng trong chốc lát, ta bình tĩnh lên tiếng:

- Hoàng Anh Hùng mà mấy người nói đến không phải là người mà ta biết. Đầu óc ta không thông minh bằng hai người, tâm tư không tinh tế bằng hai người. Nhưng ta đã đồng ý gả cho chàng thì sẽ tin tưởng chàng, chỉ tin chàng thôi. Cho nên, mặc kệ người khác nói gì, ta chỉ nghe chàng nói thôi.

Sắc mặt Chu Quân Tử dần xám xịt theo từng câu từng chữ của ta.

Hoàng Anh Hùng đứng quay lưng về phía ta.

Ta không thấy rõ vẻ mặt của chàng, nhưng bàn tay chàng chậm rãi nắm thành quyền, ta tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm tay chàng.

Chàng lập tức trở tay, nắm chặt lấy tay ta.

Hoàng Anh Hùng lạnh lùng lên tiếng:

- Bạch tiểu thư. Phụ thân cô, Bạch Thái phó ăn hối lộ trái pháp luật, mua quan bán chức nhận đút lót tám trăm ngàn lượng bạc trắng, có nhân chứng, có vật chứng, hơn nữa ông ta đã khai ra nhận tội hết rồi, sao lại nói là vô tội?

Giọng nói Bạch Tố Liên run rẩy:

- Cho dù đã xác định tội danh này rồi thì cũng không đến mức bỏ tù hết cả nhà ta!

Hoàng Anh Hùng nghiêng đầu, cười khẽ:

- Cả nhà cô bị bỏ tù, quả thật do ta cố ý làm đó.

- Vì, vì sao? Nhà ta đã đắc tội ngươi chỗ nào?

Hoàng Anh Hùng ôm vai ta, liếc nhìn nàng ta:

- Các cô đương nhiên không dám đắc tội ta, nhưng cô, lại đắc tội với người không nên đắc tội nhất.

- Hôm đó ở bên hồ, ta thấy cô tự mình nhảy xuống hồ, cô lại cố ý vu oan cho phu nhân tương lai của ta, ta vốn không phải Bao Thanh Thiên xử án phân minh, còn không thể lấy việc công trả thù riêng sao?

- Những tai họa mà nhà các cô chịu, nói đến cùng thì đều do cô gây ra đó.

Bạch Tố Liên nghe vậy thì mím môi, cả người lung lay sắp đổ.

- Chỉ vì như vậy ư? Chỉ vì như vậy thôi ư?

Chu Quân Tử khiếp sợ nhìn về phía Bạch Tố Liên, ánh mắt lóe lên.

Ta kéo tay Hoàng Anh Hùng.

- Hoàng Anh Hùng, đưa ta về nhà đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!