Chàng lẳng lặng nhìn ta hồi lâu, trong mắt hơi lóe lên ánh sáng.
- Đã như vậy rồi thì nàng gọi ta một tiếng trước nghe thử xem.
- Gọi gì?
- Gọi ta là tướng công.
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng, e lệ nói:
- Tướng công.
- ... Nào, nương tử, giúp tướng công bôi thuốc tiếp đi.
Ta mắc cỡ đỏ mặt, chậm rãi đến gần chàng, cầm thấy thuốc mỡ trên bàn, dùng đầu ngón tay lấy thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương lộ ra ngoài của chàng.
Bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ, cứng cáp lại có tính đàn hồi, ngón tay ta nhẹ nhàng đảo quanh, cảm nhận được sự va chạm dịu dàng.
Chàng nghiêng người, ngồi yên tĩnh.
Khi ta ngước mắt lên, yết hầu nhô ra của chàng bỗng nhiên lăn một cái.
Vốn dĩ đã khô nóng, hơi thở mạnh mẽ của chàng lại luôn áp bách ta, ta cảm thấy quần áo dưới lớp áo choàng đều đã ướt đẫm mồ hôi.
- Tướng công, bên trong ta ướt rồi.
Ta bôi thuốc xong thì đứng lên nói.
Chàng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn ta.
Ta đặt thuốc mỡ xuống:
- Ta phải về phòng thay quần áo, chàng cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến thăm chàng.
Lúc đi thì nhớ đến gì đó, ta thẹn đỏ mặt hỏi:
- Tướng công, chàng tên là gì vậy?
Chàng sửng sốt chớp mắt, giọng nói mang theo chút khàn khàn:
- Hoàng Anh Hùng.
Khi về, tâm trạng ta phức tạp, giống như vui sướng lại mờ mịt.
Vui là vì dù sao cũng được xem như là tân nương đợi gả rồi.
Mà mờ mịt là vì sao ta lại đột nhiên gả chính mình đi rồi?
Còn là kiểu không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng thành hôn nữa chứ?
Nghĩ mãi không rõ, nghĩ mãi không hiểu.
Thôi không nghĩ nữa.
Mấy ngày sau đó, tối nào ta cũng đi qua thùy hoa môn đến giúp Hoàng Anh Hùng bôi thuốc.
Chàng luôn đợi ở đó trước.
Trước bàn là một chén trà, bên cạnh là một làn lương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!