Ta tò mò quan sát chàng, chàng cũng lẳng lặng nhìn ta chăm chú.
Trong phòng thắp không ít nến, khiến cho ánh sáng trong mắt chàng lấp lóe, trông vô cùng sáng.
Khoảnh khắc đó, trong đầu ta hiện lên một suy nghĩ, chắc hẳn đôi mắt của ta cũng cực kỳ sáng.
Toàn thân chàng tản ra cảm giác lạnh lẽo, trên mặt có vết máu, trong phòng tràn ngập mùi m.á. u tươi như có như không.
Nhưng kỳ lạ là ta không hề cảm thấy sợ hãi.
- Ngài chính là chủ nhân của tòa nhà à?
- Ta lên tiếng hỏi.
Chàng gật đầu:
- Ừm.
- Vì sao ngài lại giúp bọn ta?
- Ta lại hỏi.
Ánh mắt chàng nhàn nhạt nhìn ta chăm chú, nói:
- Dù sao nàng cũng phải gả cho ta, ta đương nhiên không thể để nàng ở bên ngoài chịu khổ được.-
Ta trừng to mắt:
- Vì sao ta lại phải gả cho ngài?
Vẻ mặt chàng bình thản, giọng nói rõ ràng:
- Hôm đó không phải nàng chủ động nhào vào lòng ta sao? Ta và nàng thân mật như thế ở trước mặt mọi người, ta sao lại có thể không cưới nàng.
Hắn nói như chuyện đương nhiên như vậy, đầu óc ta nhất thời quá tải, cảm thấy có lý, lại cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
- Nhưng bọn họ nói ngài thân phận tôn quý, không truy cứu ta tội mạo phạm là xem như khai ân rồi, sẽ không vì chút chuyện này mà cưới ta đâu.
Giọng nói chàng trầm ổn, nghe vào lại rất có sức mê hoặc:
- Từ nhỏ ta đã đọc sách hiểu lý lẽ, đã khiến thanh danh của con gái bị hỏng thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ nàng lại không có ý này? Cảm thấy ướt người cùng một người đàn ông ôm nhau là một việc nhỏ không quan trọng?
Ta vội vàng lắc đầu:
- Đương nhiên là không phải.
Đương nhiên là ta hy vọng ngài có thể cưới ta.
Chàng gật đầu:
- Nàng đã có ý đó thì ta nên nghe theo.
Ta nhíu ngươi lại, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cũng không biết nên nói thế nào.
Chàng tiếp tục nói:
- Chỉ là hôn lễ vẫn cần chờ một chút, vì…
Nói đến đây, chàng đột nhiên dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!