Chương 7: (Vô Đề)

Thẩm Sơ Ý không ngờ rằng mình lại nghe thấy câu này nên nhất thời giật mình sững người tại chỗ, một cảm giác rất kỳ lạ nảy sinh trong lòng cô.

Lương Tứ đưa trả lại cốc trà sữa cho Thẩm Sơ Ý nhưng cô không chịu nhận.

"Tôi đâu có giết người phóng hỏa đâu." Ánh mắt anh ánh lên vẻ dí dỏm: "Cậu phản ứng như thế thì lần sau có giỏi cứ đẩy hết tội qua cho tôi đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Gì vậy chứ, Thẩm Sơ Ý nóng bừng mặt vì lời anh nói: "Không phải vậy, cốc trà sữa này vốn là mua cho cậu."

Lương Tứ nhướng mày, cảm thấy hơi buồn cười, phải nhấn mạnh từng chữ một: "Tôi không có sở thích cướp trà sữa của con gái đâu."

Thẩm Sơ Ý nghiêm túc giải thích: "Tôi mua nó là để cảm ơn cậu, ừm… Vì chú của cậu đã tặng máy tính và mấy thứ khác cho tôi."

Nói xong, cô chỉ thấy chàng trai nở nụ cười.

Vài giây sau, Lương Tứ mới mở miệng: "Người đàn ông đó không phải là chú của tôi."

Thẩm Sơ Ý hoàn hồn: "Bất kể là họ hàng gì của cậu thì dù sao cũng là vì cậu mà người ta mới tới đây, tôi không tặng lại được món quà gì quý giá, hy vọng cậu không chê."

Thiếu nữ mười bảy tuổi đã nảy nở tựa như áng mây trắng bồng bềnh tinh khôi giữa đêm khuya mù sương, là sự tinh khiết mà Lương Tứ chưa từng tiếp xúc bao giờ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Sơ Ý đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.

Cô vừa mới nhấn nút tắt chuông báo thức đi thì cửa phòng đã bị Trần Mẫn mở ra: "Mau dậy đi, bữa sáng xong rồi đấy, chỉ còn mấy tháng nữa thôi là thi đại học rồi, tối qua con có thức khuya không đấy?"

Thẩm Sơ Ý phủ nhận: "Không ạ."

Trần Mẫn nhìn máy tính: "Giờ đã đi học trở lại rồi nên con phải biết tự kiềm chế bản thân, không được sa đà vào chơi máy tính đâu đấy, nếu không sau này chính con sẽ là người hối hận, đợi đậu đại học rồi con còn tha hồ thời gian để chơi."

Bà cụ Thẩm đã dậy sớm đi chợ mua đồ ăn, ở nhà chỉ còn hai mẹ con, ngay cả Lương Tứ cũng đã đi ra ngoài.

Thẩm Sơ Ý liếc nhìn tầng trên: "Không đợi cậu ấy ạ?"

"Người ta đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi." Trần Mẫn nói: "Mau ăn đi, ăn xong còn đi học."

Thẩm Sơ Ý không nói thêm gì nữa để tránh bị mẹ phát hiện ra điều bất thường nhưng trong lòng không nén nổi tò mò, Luvevaland chấm co, Lương Tứ không cần đi học thì dậy sớm để làm gì.

Vấn đề này của cô nhanh chóng có câu trả lời.

… Lương Tứ chuyển trường đến trường trung học thành phố Ninh.

Bước vào học kỳ mới, tất cả mọi người trong phòng học đều đang cặm cụi chép bài tập được giao về làm trong kỳ nghỉ đông và nói chuyện phiếm với nhau, Phương Mạn xoay mặt Thẩm Sơ Ý về phía mình: "Cậu ấm có hài lòng về cốc trà sữa tối hôm qua không?"

Con gái nói chuyện với nhau không bao giờ gọi thẳng tên con trai mà sẽ gọi bằng biệt danh là một danh từ nào đó không liên quan chút nào hay là một con số nào đấy cũng được.

Có thể là chiều cao, cũng có thể là chòm sao.

Đương nhiên, cũng có thể là đồ ăn. Chẳng hạn như nếu đặt biệt danh là "ông anh mì tôm" thì lý do có thể chỉ đơn giản là vì hôm gặp người này, anh ta đang ăn mì tôm.

Còn Lương Tứ thì được đặt cho một biệt danh nghe rất đẳng cấp và thời thượng: Cậu ấm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!