Chương 9: (Vô Đề)

Còn bên An Nhược Thần, sau khi Tông Trạch Thanh đi không được bao lâu, nàng liền bị Đàm Thị trách phạt. Đàm Thị đuổi nàng vào phòng, chỉ thẳng vào mũi nàng mắng to là đồ yêu tinh lẳng lơ không biết xấu hổ.

Còn đang đợi gả mà trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc quyến rũ nam nhân, lần trước là Long Đại tướng quân, lần này là Tông tướng quân, nếu sau này lại có khách quý đến nhà, có phải nàng cũng mặt dày như vậy nữa không.

An Nhược Thần hoảng hốt phân bua: "Di nương hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không có ý này."

Nhưng Đàm Thị đâu nghe lọt, ngay đến nha đầu bà tử trong viện An Nhược Thần cũng lôi ra mắng. An Nhược Thần lo sợ nhút nhát im lặng cúi đầu nghe dạy dỗ, thật ra nàng cảm thấy nếu Đàm Thị đổi "yêu tinh lẳng lơ" thành "hộ thương nhân" thì chẳng gì thích hợp hơn An gia các nàng.

An Nhược Thần bị mắng như thế, bà vú già của nàng không chịu phục. Bà vú già thật ra là bà vú của Phạm Thị mẹ An Nhược Thần, ban đầu cùng Phạm Thị qua cửa, luôn chăm sóc bà, nhìn Phạm Thị sinh con gái, nhìn An Chi Phủ bạc tình hẹp hòi tham lợi, biết rõ mọi thứ trong cái nhà này.

Bà luôn nói với An Nhược Thần rằng: "Đợi cô gả đi xong, ma ma cũng không ở lại cái nhà này nữa, ma ma muốn về quê dưỡng lão đến hết đời.

"An Nhược Thần khuyên bà đi ngay bây giờ luôn đi, nhưng bà không chịu. Hôm nay thấy Đàm Thị ức hiếp cô nương nhà bà như thế, bà vú già liền xen vào mấy câu."Tay Đàm di nương cũng dài thật đấy, để ý nhiều chuyện như vậy, cô nương nhà ta tuân theo quy củ, tri thư đạt lễ, Đàm di nương quản chuyện cô nương nhà mình cho giỏi đi đã, dù có không vui thì cũng đừng trút giận lên cô nương nhà ta như thế."

An Nhược Thần nghe bà vú già nói vậy, thầm than thôi xong. Quả nhiên Đàm Thị nhảy cẫng lên như bị kim đâm,

"Từ lúc nào trong cái nhà này lại đến phiên lão nô lên tiếng thế hả. Cái gì mà cô nương nhà ngươi cô nương nhà ta chứ, đều là con gái An gia cả, bà nói như thế là có ý gì? Tâm tình ta không vui, lại là kẻ nào nói bậy bạ thế hả!" Từ bà mối từ chối đã khiến sâu trong lòng nàng ta bị chế giễu xúc phạm dữ dội, nay những lời bà vú nói ra lại khiến nàng ta cảm thấy giống thế.

Mẹ của Đàm Thị là thiếp một nhà lái buôn ở huyện Phúc An, xuất thân thấp hèn. Nhưng trong đầu Đàm Thị luôn nghĩ, vậy thì có sao, cha của Phạm Thị kia cũng chỉ là một sư gia còn gì, Phạm Thị đọc ít văn thơ biết được mấy chữ mà thôi, có gì mạnh hơn nàng ta chứ.

Làm chính thất là vì do nàng ta đến sớm, không phải đến cuối lão gia cũng coi thường ngó lơ nàng ta sao, suốt ngày chỉ biết sầu khóc khiến người ta ghét bỏ, sinh con gái ra cũng chỉ biết viết chữ vẽ vời, keo kiệt hẹp hòi, đèn trong viện cũng không thắp, chẳng bằng được với Nhược Hi của nàng tính tình hào phóng sảng khoái làm người ta thích.

Hôn sự của Nhược Hi vẫn chưa được định, nàng ta phải lo liệu kỹ lưỡng để còn có thể bám được cửa tốt, dù sao đi nữa, cũng còn hơn là gả cho lão già sáu mươi tuổi như An Nhược Thần.

Nghĩ đến đây, Đàm Thị bình tĩnh hơn.

Đúng thế, không việc gì phải gấp gáp giậm chân khóc lóc cả, danh tiếng của Tiền Bùi lão gia đã vang danh bốn phía, nghe nói chỉ cần không thuận ý một chút là sẽ đánh mắng, thậm chí đánh đến mức tàn phế qua đời, hễ nha hoàn nào có chút tư sắc là ông ta sẽ không bỏ qua, cũng là khách quen của lầu xanh kỹ viện, An Nhược Thần gả qua đó, tự sẽ có người chỉnh nó.

Nàng ta không gấp, không thể để mất hình tượng được. Đàm Thị hít sâu một hơi, rồi xoay người rời đi.

Bà vú già thở phào nhẹ nhõm, quay người lại ôm lấy An Nhược Thần:

"Ma ma già rồi, không bảo vệ cô được bao lâu. Chỉ mong phu nhân ở trên trời cao có linh thiêng, có thể phù hộ cho tiểu thư."

An Nhược Thần vỗ lưng bà vú an ủi, nhưng trong lòng biết, Đàm Thị đâu tốt bụng bỏ qua chuyện dễ dàng như vậy, trừng phạt của cha sắp đến rồi.

Quả nhiên Đàm Thị vừa rời khỏi viện của An Nhược Thần là đi đến chỗ An Chi Phủ. Còn chưa bước vào cửa mà nước mắt đã lăn dài, vừa nấc vừa đi vào gọi lão gia. Trong phòng An Chi Phủ, Tiết Thị phòng ba cũng có mặt, đang ngồi trên đùi An Chi Phủ đút ông ta ăn trái cây.

Đàm Thị thấy thế thì hận vô cùng, biết Tiết Thị đây là muốn dụ dỗ An Chi Phủ bắt con cá lớn Tông Trạch Thanh, nhanh chóng làm mối cho con gái nàng ta là An Nhược Lan trước. Đàm Thị làm như không thấy, thút tha thút thít thỉnh an An Chi Phủ.

"Lại làm sao nữa thế?

"An Chi Phủ hỏi. Tiết Thị nhanh trí đứng dậy khỏi đùi An Chi Phủ, đi đến cầm tay Đàm Thị, nói:"Tỷ tỷ đừng buồn, Từ bà mối kia là đồ không biết phải trái nhất, lần sau tìm một bà mối giỏi hơn là được mà."

Đàm Thị giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, thật đúng là ấm nào không sôi thì lấy ấm đó*, đây là cố tình chọc giận nàng ta chứ gì. Nàng ta chẳng thèm để ý đến Tiết Thị, quay sang nói với An Chi Phủ: "Lão gia, đại cô nương đó, lão gia phải dạy dỗ tốt vào.

Mẹ nàng ấy đi sớm, với thân phận di nương như bọn thiếp cũng chẳng tiện nói nàng điều gì, nhưng hôm nay nàng lại muốn xuất phủ, lại còn không an phận.

Lần trước tự ý rời nhà đi gặp Long tướng quân, lúc này lại chặn ở hậu viện ngay trước mặt cả nhà tính cám dỗ Tông tướng quân, may là chúng ta bắt gặp, chứ không biết có còn ai trông thấy không.

Nếu truyền ra ngoài, đại cô nương mất thể diện chỉ là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng của An gia cúng ta cũng bị liên lụy, còn nữa, nếu chọc giận Tiền lão gia, phá hỏng mối làm ăn của lão gia, đó mới là phiền phức lớn."

(*Na hồ bất khai đề na hồ là thành ngữ ý chỉ: "Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào.

"Đó ý là ấm bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó.")

Mấy câu trước An Chi Phủ nghe vào nhưng cũng chỉ coi nhẹ, nhưng câu cuối cùng lại chọc đúng điểm trí mạng của ông ta.

Tiết Thị nhìn sắc mặt ông ta, vội nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!