Chương 8: (Vô Đề)

Trên mặt Từ bà mối hiện nét hoảng hốt, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Thôi được rồi, tôi xem cô đang nói thật vậy, tướng quân nói những gì?"

"Chuyện đầu tiên, nếu ta gặp bất cứ điều bất trắc gì, hắn ta sẽ biết ai là người nên chịu trách nhiệm. Xử theo luật quân, không giống phủ nha thẩm vấn đâu.

"Mặt bà mối cứng lại. Phản ứng này khiến An Nhược Thần thầm yên tâm, nàng lại nói:"Chuyện thứ hai, tướng quân nói có lẽ không phải Từ ma ma sắp xếp, hắn có thể cho ma ma một con ngựa, nhưng nếu chưa bắt được người đã sai ma ma làm việc, thì hắn vẫn sẽ tìm người gánh tội.

Ma ma là người thông minh, biết nên làm điều gì."

Từ bà mối rũ mắt không đáp.

"Chuyện thứ ba, dẫu gì vẫn đã phạm vào chuyện trường ngựa, phải nhanh chóng xử lý, nên mong ma ma sớm đưa ra quyết định, nếu kéo dài lâu, chỉ e tướng quân không mềm lòng được nữa."

Từ bà mối im lặng nghe nàng nói, rồi chợt ngước mắt lên, cười lạnh hỏi: "Hết rồi?"

An Nhược Thần cũng nhìn nàng ta chằm chằm, cũng lạnh lùng đáp: "Hết rồi."

Từ bà mối mở miệng:

"Đại cô nương là nhân vật nào chứ, nếu tướng quân có chuyện muốn nói với tôi, thì việc gì phải mượn đại cô nương chuyển lời? Mấy người thủ hạ của tướng quân, phái ai đi không phải vẫn tốt hơn cô nương sao? Đại cô nương thông minh, tôi cũng không ngu."

An Nhược Thần tiến lên trước một bước: "Nhưng hôm nay ngươi lại đang ngu ngốc rồi. Vì sao tướng quân không phái sai dịch quan binh? Ma ma nghĩ cho kỹ đi, phái những người đó đi, liệu còn có thể để ma ma bình yên vô sự đi lại trong thành sao?

Một khi chuyện bại lộ, dù thế nào thì tướng quân cũng phải bắt người. Người ngoài không tìm được, dĩ nhiên chỉ có thể định tội ma ma. Chuyện ma ma biết có thể nhiều hơn ta, đến lúc đó muốn diệt khẩu giết ai, trong lòng ma ma có thể rõ sao? Ta cũng là vì nghĩ cho mình nên mới nói tốt cho ma ma.

Ta cũng sợ chết, mạo hiểm báo tin như thế, với thân phận này của ta làm sao biết được bí mật cỡ đó, dĩ nhiên tướng quân có nghi ngờ ta. Hoặc là ta bị các ngươi diệt khẩu, hoặc ta bị tướng quân nghi ngờ, đương nhiên ta đã chọn vế sau.

Nhưng rồi sẽ có một ngày tướng quân phải rời khỏi đây, mà ta và ma ma, vẫn luôn ở tại thành Trung Lan này. Sau khi ta gả vào Tiền phủ là coi như không còn trông cậy gì nổi vào bên nhà mẹ đẻ, còn có ai có thể phối hợp với ta đây?

Mà ma ma lại là người trong thành, ta còn mong ngày sau có được một hai phần chỗ tốt từ ma ma. Nghĩ như thế, giữa tướng quân và ma ma, ta liền chọn ma ma. Ma ma có biết tình hình hiện nay không?

Là ta và ma ma đang trên cùng một con thuyền, ta chết, một mình ma ma phải chịu tội; ma ma khai Tạ tiên sinh ra, ta và ma ma có thể rửa sạch hiềm nghi.

"Một chuỗi câu hợp tình hợp lý, vô cùng lưu loát. Từ bà mối chỉ biết mím chặt môi mà nghe. An Nhược Thần dừng lại, nhìn nét mặt của Từ bà mối rồi mới nói tiếp:"Ma ma, tướng quân đồng ý để ta thương lượng với ngươi, có nghĩa là đang cho chúng ta một cơ hội. Nhất định ma ma phải nghĩ lại. Tướng quân đã đồng ý, nếu có thể bắt được thủ phạm thực sự thì hắn sẽ không truy cứu ta và ngươi nữa.

Ta không cầu gì khác cả, nhà ta thế nào ma ma là người rõ nhất, sau này ta gả cho Tiền lão gia, nếu xảy ra điều gì phiền toái, ma ma hãy nể tình ta có phần cứu giúp lần này mà cứu ta, vậy là đủ rồi.

"Từ bà mối ngạc nhiên nghi ngờ, không nói câu nào. An Nhược Thần lại đến gần một bước nữa, thấp giọng nói:"Cả hai ta đều bị tướng quân để mắt đến, lúc ra khỏi cửa ma ma cứ để ý đến sạp trà bên đường là biết. Ta nói đến đây, ma ma suy nghĩ cho kỹ. Nếu có gì khó khăn thì chúng ta hãy bàn bạc thật kỹ, sau này ta ra sao, còn phải cậy nhờ vào ma ma cả đấy.

Ma ma giúp ta làm mai, ra vào An phủ cũng không ai nghi ngờ, bất kể là tướng quân hay Tạ tiên sinh cũng chẳng đoán ra.

Cách một bức tường, ma nói gì làm gì với ta, bọn họ có thể biết sao?"

Từ bà mối suy nghĩ một lát: "Cô có từng thấy dáng dấp Giải tiên sinh trông như thế nào không?"

An Nhược Thần đè nén căng thẳng, đáp: "Chưa hề. Nếu đã thấy thì ta đã chỉ đích danh Tạ tiên sinh mà báo lại rồi, sau đó quay về lấy lòng ma ma, há chẳng phải tốt hơn cục diện trước mắt ư?

"Từ bà mối không nói gì. An Nhược Thần lại tiếp lời:"Ma ma quay về nghĩ kỹ đi, những ngày này đừng làm tiếp chuyện nguy hiểm đó nữa, đừng để bị tướng quân nắm được thóp.

Nếu ma ma có quyết định thì hẵng lại tìm ta."

Từ bà mối trầm ngâm một hồi rồi gật đầu: "Được."

An Nhược Thần dán mắt nhìn bóng lưng rời đi của Từ bà mối, tận đến lúc khuất dạng mới thả lỏng được, liên tục thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng vẫn chưa thể yên tâm, nàng không hề chắc chắn rằng Từ bà mối sẽ làm gì.

An Nhược Thần quay về phòng, giả vờ lục tìm xiêm y trang sức, khoa tay múa chân một hồi, rồi lại nhìn này phấn này son, than thở rằng không ưng ý màu sắc cho lắm. Nha hoàn đứng bên cạnh an ủi bảo, tiểu thư ăn mặc trang điểm thế nào cũng đẹp cả.

An Nhược Thần lại nói, không được, hay là đi mua thêm nữa đi, hơn nữa nàng đã thèm ăn rồi, muốn ăn kẹo đường ở phố đông.

Nói là làm ngay, nàng lập tức kéo nha hoàn đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!