Chương 48: (Vô Đề)

An Nhược Thần chậm rãi đi xuống lầu, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Quả thật không thấy người nào để ý đến hành động của nàng. Vừa đi xuống lầu, nghe thấy tiểu nhị đứng ở sảnh chính tiếp khách:

"Mẫn công tử, tại sao công tử lại quay lại? Là làm rơi đồ ạ?"

"Chợt nhớ phải đến đem vịt bát bảo về, kết quả lại quên mua mất." Mẫn công tử kia nói.

Tiểu nhị cười ha ha, ân cần bảo Mẫn công tử đợi một lát, hắn đi gọi nhà bếp nhanh chóng làm một con.

An Nhược Thần nhìn Mẫn công tử một cái, sau đó rời khỏi tửu lâu Chiêu Phúc.

Mẫn công tử không hề nhìn nàng, đợi sau khi nàng rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên. Không biết An Nhược Thần chạy vào một vòng rồi đi ra là có ý gì, nàng ta đang tìm ai?

Mẫn công tử rất không thích cái cảm giác không nắm rõ tình hình, điều này làm hắn không yên lòng. Nếu An Nhược Phương ở trong tay hắn thì tốt rồi, dẫu sao cũng là tiền đánh cược. Đáng tiếc ngàn vàng khó mua được đoán trước.

An Nhược Thần mướn xe ngựa phi nước đại về lầu Tử Vân. Nàng cần gặp tướng quân, cần phải bẩm báo ngay. 

Chuông, nàng đã phát hiện ra chuông rồi.

Điều Triệu Giai Hoa nói với nàng chính là đây.

Không phải huyện Phong An, không phải lầu Phẩm Hương, mà là chuông ở tửu lâu Chiêu Phúc.

An Nhược Thần chạy vào viện tử của Long Đại. Vừa đi vào thì ngây ra, một sân đầy người. Hai đội vệ binh xếp hàng, hình như vừa chuẩn bị xong xuôi. An Nhược Thần nhìn vào trong phòng, có hai vệ binh đang dọn dẹp túi hành lý cho Long Đại, còn trưởng sứ Lý Minh Vũ đang báo cáo với Long Đại.

Thấy An Nhược Thần thò đầu vào, Lý Minh Vũ hỏi: "An quản sự có chuyện gì sao?"

An Nhược Thần ổn định lại hơi thở, che giấu gấp gáp, rồi điềm đạm bước vào hành lễ nói:

"Tướng quân phải lên đường rồi à? Tôi đến xem còn có thiếu sót gì không."

Lý Minh Vũ cau mày, nói: "Không bằng An quản sự đợi ta báo chuyện xong với tướng quân rồi hẵng đến."

An Nhược Thần vội hành lễ đi ra.

Lý Minh Vũ trông coi công vụ văn thư của quân đội và quận thủ, bố trí tuần cương cùng những chuyện vặt trong quân vụ này nọ, bình thường trong công việc cũng ít liên quan đến mấy chuyện An Nhược Thần quản lý.

Hắn chú trọng quy củ, nên rất không thích trước việc An Nhược Thần bất ngờ vào ở lầu Tử Vân, thường ngày chỉ muốn xã giao với An quản sự. Những hồ sơ ghi chép vụ án đưa đến cũng đều do Lý Minh Vũ nhận, quân báo lệnh sách cũng do hắn chuẩn bị sắp xếp.

Nghĩ đến hôm nay Tưởng Tùng truy cứu chuyện nội gián có dính dáng đến Lý Minh Vũ, hắn cũng tranh thủ thời gian bàn bạc với Long Đại. 

Nét mặt Lý Minh Vũ cực nghiêm túc, cứ cắm đầu nói liên tục. Long Đại nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn An Nhược Thần.

Cái nhìn kia đã làm nàng yên lòng.

An Nhược Thần nhìn rồi lại chờ, bỗng không còn cuống cuồng hoảng hốt nữa.

Trong lầu Tử Vân có nội gián, trong quân có kẻ phản bội. Tên nội gián này dám cả gan mạo hiểm nguy cơ bại lộ thân phận để đến huyện Phong An giết trinh thám, dẫn đến kết quả là Tạ Cương tự mình lên đường.

Không phải mật thám muốn ngăn cản bọn họ đi thăm dò lầu Phẩm Hương, mà trái lại, bọn chúng hy vọng Tạ Cương đích thân đi.

Điệu hổ ly sơn!

Vì chúng biết tướng quân cũng phải đi.

Điều chúng thật sự muốn ngăn cản, chính là bí mật trong thành Trung Lan bị phát hiện. Quả thật bọn chúng muốn kéo dài thời gian, nhưng không phải kéo dài thời gian đi huyện Phong An, mà là thời gian quay về thành Trung Lan.

Manh mối sẽ bị hủy bỏ.

Tim An Nhược Thần đập thình thịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!