Chương 47: (Vô Đề)

"Quả nhiên Tạ Cương đã đi rồi, nhưng ta không tìm được trinh thám nằm vùng của bọn chúng ở Nam Tần. Chỉ biết là có người thật, cứ cách một thời gian sẽ có tình báo trở lại. Binh lực bố trí của Nam Tần với biên giới, danh sách dũng tướng, bọn chúng đều có cả. Những thứ này cũng có thể tìm được ở chỗ Tạ Cương."

Giải tiên sinh hừ lạnh: "Đúng là nực cười, tìm được tình báo chỗ chúng ta ở phía quân địch, còn tình báo của quân địch thì chẳng có, đây là chọc cười ta đấy à."

"Ta đã cố hết sức rồi, nhưng cũng không thể bứt dây động rừng được, ta cũng không phải là bộ hạ của Tạ Cương, có một số việc không dám hỏi thăm quá mức, sẽ gây ra hiểu lầm. Ra vào cũng phải cẩn thận. Huống chi lần này trinh thám đã chết, nhất định bọn chúng đã xách định có kẻ gian bên trong."

"Không phải đã tìm kẻ chết thay xong rồi sao? Tự ngươi cẩn thận vào, đừng có để lại manh mối điểm yếu nào là được."

"Điều này ta biết.

Hôm nay Tưởng Tùng đã cho người kiểm tra nghiêm ngặt trong lầu rồi. Thời gian này ta không thể làm gì được nữa. Nhưng bây giờ Tông Trạch Thanh đi rồi, Tạ Cương thì vừa đi đấy, đến chiều tối Long Đằng cũng phải đi. Hắn nhận được quân báo của Sở Thanh, hình như phải ra tiền tuyến xử lý việc.

Những người này không có ở đây, An Nhược Thần sẽ chẳng còn ai để dựa dẫm. Tuy Tưởng Tùng và nàng ta có quen thân, nhưng cũng không dễ nói chuyện như Tông Trạch Thanh, cũng sẽ không nghe theo nàng ta sai bảo, lại đang lúc kiểm tra nội gián, nàng ta cũng không dám quấy nhiễu làm loạn thêm đâu.

Chỉ là một cô nương tứ cố vô thân, có điều tra cũng không được gì. Huống hồ bây giờ tình hình nh thế, người vừa mới chết, có thông minh cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Ta đoán nàng ta sẽ chờ Tạ Cương hay Long đại tướng quân quay về quyết định sau.

Trước khi chúng về đến nơi, chúng ta hãy xử lý sạch sẽ Lưu Tắc, ngừa hậu họa."

Giải tiên sinh cau mày, một lúc lâu sau mới thở dài: "Thật đáng tiếc, Lưu Tắc này dễ dùng hơn Từ bà tử nhiều. Giết y thì đúng là không bỏ được."

"Chuyện này phải kết thúc thôi. Ta sẽ bẩm báo lên trên rõ ràng. Là chúng ta cùng bàn bạc, cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Tìm được người thay thế chưa?"

"Có một người."

"Ai?"

"Tạm thời không liên quan đến bên ngươi, khoan nói trước đã."

"Được rồi. Người đó có đáng tin không?"

"Phải quan sát đã. Nếu dùng được hắn ta, thì tổn thất của cái chết của Lưu Tắc có thể giảm xuống thấp nhất."

"Được rồi.

"Người nọ gật đầu. Giải tiên sinh hỏi:"Tông Trạch Thanh đi đâu?"

"Lãnh binh đến sông Tứ Hạ rồi. Hắn giỏi thủy chiến, nghe nói ở trận trước còn hiến kế hay cho Long Đằng. Có lẽ là đi trước để sắp đặt bố binh."

"Thế Long Đằng thì sao?"

"Cái này thì không rõ. Trước khi ta ra ngoài vẫn không nghe thấy bố trí cụ thể."

Giải tiên sinh đoán: "Còn ta thì nhận được tin của Nam Tần, bọn họ phái binh thăm dò quân tình ở dốc Thạch Linh, có binh sĩ bị bắt rồi. Có lẽ Sở Thanh không chịu được tức giận."

"Nếu đúng là không kiên nhẫn thì tốt rồi. Trước khi khai chiến, Long Đằng rất ít khi nhiều chuyện với bọn ta. Người này lần nào tâm tư cũng kín đáo, làm việc luôn khiến người ta đoán không ra. Ngoài biên giới đã ầm ĩ đến vậy rồi, nhưng hắn vẫn không ra tay."

"Lần này nhìn xem thế nào. Ta sẽ bẩm báo lại rõ ràng, thử biện pháp khác lần nữa." Giải tiên sinh dừng một lúc rồi hỏi: "Hắn vẫn xem trọng An Nhược Thần à?"

"Đúng thế. Hễ rãnh rỗi là lại tự mình dạy nàng ta chiêu thức võ nghệ, hai người thường xuyên một mình ở trong phòng trò chuyện với nhau."

"Cố tình làm mê trận sao?"

"Chắc không phải đâu. Ta thấy hắn để tâm đến An Nhược Thần thật."

"Ừ, vậy thì tốt. Ngươi coi chừng cho tốt động tĩnh trong lầu Tử Vân, cả An Nhược Thần nữa."

Người đối diện đáp một tiếng. Sau đó rời đi trước.

Giải tiên sinh thong thả tiếp tục uống trà ăn bánh, một lát sau hắn đứng dậy, lấy từ trong án kỷ kê cạnh tường ra hai chiếc chuông màu đỏ, bước ra khỏi nhã gian, đi đến cạnh cửa sổ hành lang, nhân lúc bốn bề yên ắng, liền treo chuông lên lụa trang trí ở song cửa sổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!