Chương 41: (Vô Đề)

Dọc đường rất thuận lợi, không xảy ra bất ngờ gì, không có ai nửa đường chạy đến đòi cướp Lưu Nhân, An Nhược Thần nới lỏng cảnh giác. Trái lại Lưu Nhân ăn kẹo nên rất hài lòng, cuối cùng còn ôm lấy cổ An Nhược Thần nằm ngủ trên vai nàng.

An Nhược Thần cứ thế ôm cô bé đi vào tửu lâu Chiêu Phúc.

Cửa sau của tửu lâu Chiêu Phúc nối thẳng với cửa hông Lưu phủ, điều này An Nhược Thần biết. Nàng không đưa đứa bé đến Lưu phủ tìm Triệu Giai Hoa, mà là chọn đến tửu lâu để thông báo với chưởng quỹ, nàng muốn nhìn xem phản ứng của Lưu Tắc.

Lưu Tắc không ở tửu lâu.

Nhưng y đến cũng rất nhanh, bước chân gấp gáp, nét mặt căng thẳng, theo sát sau lưng là Triệu Giai Hoa cũng có vẻ như vậy.

Triệu Giai Hoa vừa thấy Lưu Nhân thì liền nhào đến, cũng chẳng màng đứa bé đang ngủ, ôm chặt con vào lòng gọi tên.

Lưu Nhân bị động tác thô lỗ của Triệu Giai Hoa đánh thức, dụi mắt một cái, ngọt ngào gọi: "Mẹ.

"Triệu Giai Hoa chảy nước mắt, dán mặt vào mặt con. Lưu Tắc thấy thế thì vội nói:"Được rồi được rồi, lần này yên tâm rồi. Không phải đã tìm được con đấy sao, nàng đừng có cuống." Rồi y quay đầu dặn dò quản sự, để người ra ngoài gọi người hầu về.

Sau một hồi nháo nhào, vợ chồng Lưu Thị mới nhớ phải mời An Nhược Thần đến trong phủ ngồi, cám ơn nàng đã đưa đứa bé về.

An Nhược Thần cũng chẳng khách khí, đi theo bọn họ.

Đến phòng khiếp khách ở Lưu phủ, Lưu Tắc sai người dâng trà, khách khí gọi An Nhược Thần.

Nhưng Triệu Giai Hoa lại có thái độ ngược lại, nàng ta ôm con không chịu buông, vẻ mặt hiền lành dịu dàng cũng không còn, chất vấn An Nhược Thần tìm được Lưu Nhân ở đâu, tình cảnh lúc đó ra sao, xung quanh như thế nào.

An Nhược Thần thản nhiên đáp từng câu.

Lúc này Lưu Nhân đã tỉnh ngủ, chỉ vào An Nhược Thần đòi kẹo ăn. An Nhược Thần để Xuân Hiểu giao lại túi kẹo cho Triệu Giai Hoa.

Triệu Giai Hoa hít sâu một hơi, như đang cố kiềm chế, cầm lấy túi kẹo nhìn, lạnh lùng hỏi:

"Bình Nhi và Trần bà tử nói chỉ là đi mua đồ, mới đảo mắt cái đã không thấy Nhân Nhi đâu. Tìm xung quanh mấy bận, chỉ nghe chủ tiệm nói vừa có một người dùng kẹo dụ dỗ con bé."

An Nhược Thần bất giác nhướn mày như Long Đại, ý là đang ám chỉ có thể là nàng sai người dụ bắt Lưu Nhân?

An Nhược Thần cũng lạnh lùng đáp:

"Lúc ta thấy lệnh thiên kim, đúng là trong tay con bé cầm kẹo táo đứng bên đường. Nhưng bên cạnh chẳng có ai khác ả."

Triệu Giai Hoa trợn mắt nhìn An Nhược Thần, ôm chặt Lưu Nhân không nói lời nào.

Lưu Tắc ở bên cả giận nói: "Ta phải đuổi Binh Nhi với Trần bà tử đi mới được. Tự tiện đưa Nhân Nhi ra ngoài, lại không trông nom cho tốt, cũng không biết kịp thời tìm về, chỉ biết có khóc, giữ các nàng lại thì có ích gì."

Triệu Giai Hoa lại nói: "Thì bọn họ đâu có ngờ sẽ có người ra tay với con bé chứ?"

Bên xướng bên họa? An Nhược Thần dứt khoát phụ họa theo:

"Hay là báo quan đi. Dụ dỗ trẻ con đúng là đáng hận, không thể bỏ qua kẻ kia được. Lão bản cửa hiệu đó có thể làm chứng."

Lưu Tắc lắc đầu:

"Ta đã hỏi chủ tiệm rồi, người ra vào tiệm hắn nườm nượp, hắn cũng không nhớ rõ tướng mạo thế nào, thậm chí còn không rốt cuộc mình có thấy được tướng mạo hay không, chỉ nhớ là một cô gái. Huống chi hắn cũng không thể xác định được Nhân Nhi là bị dụ dỗ. Ta đã phái người tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm được. May mà có An cô nương đưa về, nếu không chúng ta cũng không biết nên làm thế nào mới phải."

"Nếu Nhân Nhi mà có chuyện không may gì, ta cũng không muốn sống nữa." Triệu Giai Hoa vừa nói vừa đỏ mắt, rưng rưng ướt át, thật động lòng người, dáng vẻ yểu điệu làm ai cũng rủ lòng thương xót.

Diễn kịch thật chẳng tệ tí nào.

An Nhược Thần thầm nghĩ, nếu Triệu Giai Hoa thật sự xuất thân từ chốn phấn son, vậy cũng coi như là học được chút nước cờ. Nàng đang định phối hợp an ủi đôi câu, bỗng Triệu Giai Hoa trợn mắt nhìn nàng, ôm đứa trẻ nghiêng đầu rời đi.

Không giải thích nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!