Chương 37: (Vô Đề)

"Chuyện này thật không thể thật hơn được. Xin đại nương tìm người đến bãi tha ma ngoài thành, cụ thể ở chỗ nào thì ta không biết, nhưng nghe cha dặn rõ là như vậy. Đi muộn, ta sợ ngay đến thi thể cũng không tìm được." An Nhược Hi vừa dứt lời, nước mắt lại rơi xuống. Nàng thò đầu ra ngoài hẻm nhìn, thấy a hoàn của nàng đi sang phía bên này, cuống cuồng nói: "Lục đại nương, ta phải đi rồi. Số tiền này là tạ ơn đại nương, cũng dùng nhờ người đi tìm, mua đất, mua quan tài với xây mộ phần.

Đa tạ đại nương."

An Nhược Hi vừa nói vừa lau nước mắt, vuốt tóc sửa áo, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài hẻm. Lục đại nương âm thầm nhìn theo, thấy An Nhược Hi đón đầu a hoàn, a hoàn đưa đồ chọn mua cho nàng ta, nàng ta cười một tiếng rồi kéo a hoàn đi sang nơi khác. Cho đến lúc đã đi xa, vẫn không ngoái đầu lại nhìn vào hẻm.

Lục đại nương nhìn túi tiền trong tay, nhét vào ngực, cũng không đi về nhà mà chuyển hướng sang chợ phường, tìm khâm lượm hỏi dò công việc.

Sau đó liệu Lục đại nương có tìm người giúp nhặt xác thật hay không, có tìm được thi thể của bà vú hay không, có thuận lợi an táng hay không, An Nhược Hi không biết. Nàng không dám mạo hiểm tìm cơ hội nói chuyện với Lục đại nương nữa, vẫn cứ giống như lúc trước, không hề có bất cứ dây dưa nào với Lục đại nương.

Trái lại nàng ta nghe được không ít tin tức về An Nhược Thần. Đàm Thị rất để ý đến An Nhược Thần, luôn nói cho nàng biết hôm nay tiện nhân kia đi đâu, làm gì. Còn cho biết đã nói gì ở chợ nữa, bất kể thật giả nặng nhẹ, tóm lại đều rót cho nàng ta nghe. Để trong lòng nàng ta hiểu rõ, đến lúc gặp mặt mới đối đáp được.

An Nhược Hi không nói nhiều, chỉ nghe theo Đàm Thị dặn dò viết bái thiếp. Đàm Thị xem kỹ rồi để người hầu đưa đến lầu Tử Vân.

Lại nói về Lục đại nương, nàng ta thật sự đã tìm người đến bãi tha ma nhặt xác. Một phen này khá là mất sức. Bởi vì không phải chỉ có một bãi tha ma, lại còn cây dày cỏ cao, địa hình hỗn loạn, tìm thi thể lại xui xẻo gọi tà khí vận xui đến, hiếm ai đồng ý đi, nhưng cuối cùng Lục đại nương vẫn đã làm được. Nàng đã tìm được thi thể của bà vú rồi. An gia vứt xác mà còn không thèm chôn, hơn nữa đã qua ba ngày, lúc còn sống bà vú bị đánh đập dữ dội, lúc tìm thi thể đã không còn ra hình ra thù gì nữa, cũng không thể nhận ra.

Trong lòng Lục đại nương vừa tức vừa đau, rưng rưng nước mắt chôn cất cho bà vú. Sau đó lại hỏi thăm môi giới trong thành. Bà tử môi giới đãn a hoàn có khế ước chung thân từ An phủ đi, cũng nghe được ít chuyện xảy ra hôm đó ở An gia, những lời nói với Lục đại nương hoàn toàn khớp với An Nhược Hi.

Lục đại nương trái lo phải nghĩ, đi đến lầu Tử Vân, báo chuyện lại cho An Nhược Thần biết.

Hôm đó Long Đại làm xong chuyện, quay về lầu Tử Vân, nghe nói An Nhược Thần không ăn cơm tối mà cứ ở giáo trường miết thì khá kinh ngạc, còn tưởng hôm nay nàng đến nhà mẹ Lý Tú Nhi gặp thất bại gì, nhưng Lư Chính nói chuyến đi lúc sáng không gặp gì bất trắc, vẻ mặt của An quản sự bình thường, sau khi về nhà viết viết vẽ vẽ gì đó cũng rất có tinh thần.

Đến chiều nhận được bái thiếp của An gia đưa tới cũng không có gì khác lạ, chỉ là sau đó Lục bà tử đưa rau cầu kiến, hai người trò chuyện một lúc lâu, từ lúc ấy An quản sự mới khác thường. Ngồi yên trong phòng rất lâu, sau đó đột nhiên cầm lấy đoản kiếm đến giáo trường luyện công.

Long Đại nhướn mày, đến giáo trường tìm An Nhược Thần.

Đến nơi thì thấy Điền Khánh canh giữ xa xa ở bên giáo trường, còn An Nhược Thần cúi đầu ngồi trước mặt bia tập hình nộm, không nhúc nhích.

Long Đại khoát tay với Điền Khánh, ý bảo không cần hành lễ, sau đó đi đến trước mặt An Nhược Thần. An Nhược Thần không hề có phản ứng nào, giống như không biết có người đến.

"Trên đất lạnh, ngồi ở đây cẩn thận bị cảm đấy."

An Nhược Thần giật mình, ngẩng phắt đầu lên, lúc này mới phát hiện ra tướng quân đang đứng đây. An Nhược Thần vội vã đứng lên, làm lễ với Long Đại.

Hốc mắt hoen đỏ, giọng hơi khàn, dáng vẻ kiềm chế cơn khóc.

Long Đại nhìn hình nộm rơm, vải băng ngực đã bị đâm thành lỗ. Lúc này đoản kiếm nhét vào bên chân An Nhược Thần. Trên đất còn khắc mấy chữ xiêu veo - "chó heo dê bò gà vịt". An Nhược Thần nhìn theo tầm mắt của Long Đại, vội đưa chân xóa mấy chữ kia đi, sau đó nhặt đoản kiếm lên, đút vào vỏ kiếm.

"Có ý gì?" Long Đại hỏi những chữ kia.

An Nhược Thần cúi đầu thấp giọng: "Chửi người."

Long Đại nhướn cao chân mày, câu chửi này cũng khá là mới mẻ đấy chứ.

"Chửi ai?"

An Nhược Thần không đáp.

Long Đại cũng không hỏi tiếp, chỉ nói: "Chửi như vậy là có thể hết giận?"

An Nhược Thần lắc đầu.

"Ta cũng nghĩ vậy." Long Đại nói.

"Nhưng có chửi thô tục cũng không hả giận được." An Nhược Thần di mũi chân lướt qua vết chữ trên đất, nhỏ giọng thầm thì.

"Cô còn có thể thô tục ư?" Long Đại bật cười, "Là gì?"

An Nhược Thần lại im lặng không đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!