Chương 25: (Vô Đề)

Mọi người bàn bạc một hồi, An Chi Phủ gọi các phòng đến, chỉ nói An Nhược Thần được tướng quân gọi vào quân làm việc, tạm thời hủy hôn với Tiền phủ.

Sau đó quát ra lệnh trên dưới toàn phủ phải quản cái miệng cho tốt, nếu nghe được một chữ nửa câu suy đoán thảo luận về chuyện này, nhất định sẽ không tha thứ.

An Nhược Hi cúi đầu, sắc mặt ảm đạm, muốn hỏi xem cha có bàn hôn sự lại với Tiền gia nữa không, nhưng không dám mở miệng.

Trái lại Đoàn Thị phòng bốn nghe nói An Nhược Thần đi theo tướng quân, nhất thời thét ầm lên: "Thế con gái thiếp đâu, Phương Nhi đâu, con bé đang ở đâu, ở đâu? Tiện nhân An Nhược Thần còn chưa nói rõ, tại sao lại để cho nó đi? Vậy mà lại từ hôn, từ hôn!

Phương Nhi của thiếp cũng vì chuyện này mà bị An Nhược Thần dỗ ngon dỗ ngọt, không phải nó làm thì còn ai vào đây nữa? Dựa vào gì mà từ hôn! Nó phải gả đến Tiền phủ, ngày ngày bị Tiền lão gia quất roi ngược đãi mới phải.

Nó muốn sống không được mà chết cũng không xong, như thế mới không phụ lòng thiếp."

An Chi Phủ nghe nàng ta nói điên, lửa giật bốc cao ba trượng, mắng An Nhược Thần cũng không sao, nhưng sao cũng kéo Tiền Bùi vào chứ. Nếu để Tiền Bùi biết người trong phủ ông ta nói như thế, há chẳng phải là càng phát cáu với ông ta sao.

"Nói bậy bạ gì đấy! Ngươi im miệng vào cho ta!"

Nhưng Đoàn Thị không chịu, nàng ta tiếp tục làm ầm lên, nhào về phía An Chi Phủ lắc tay ông ta:

"Nhất định An Nhược Thần không thể tự do như thế được! Lão gia, lão gia! Thiếp không thể bỏ qua cho nó được! Mau bắt nó về lại đi, để nó khai ra Phương Nhi đang ở đâu, để cho nó gả đến chỗ Tiền lão gia đi. Để Tiền lão gia ngày nào cũng phải đánh nó dữ dội, không cho nó ăn cơm, không cho nó mặc áo quần, thưởng nó cho gia đinh đầy tớ..."

"Đồ mất dạy!"

An Chi Phủ tát một phát, khiến Đoàn Thị ngã ra đất. "Kéo nàng ta về viện đi, nếu nàng ta còn dám nói năng lung tung nữa thì cứ vả miệng đi."

Đoàn Thị như bị thức tỉnh, "oa" một tiếng khóc toáng lên. Nàng ta nằm trên đất, khóc đến mức không thở được, bị hai bà tử đến đưa đi cũng không chút giãy dụa, chỉ than vãn gào khóc: "Phương Nhi, Phương Nhi của mẹ..."

An Nhược Hi run lên, trong đầu toàn là những lời Đoàn Thị mới nói, chỉ cảm thấy cực kỳ kinh khủng.

An Chi Phủ dẫn con trai là An Vinh Quý lần nữa đi đến Tiền phủ muốn tạ tội. Kết quả lần này vẫn bị chặn ngoài cửa. Lý do là Tiền Bùi không có ở đây, sáng sớm nay đã về huyện Phúc An rồi.

An Chi Phủ vội vã bỏ kiệu đổi xe ngựa, lại chạy đến huyện Phúc An.

Đến Tiền phủ ở huyện Phúc An, canh cửa lại nói lão giá khó chịu trong người, không tiếp khách. An Chi Phủ vừa cuống vừa tức, nhưng lại không phát tác được. Hạ quyết tâm, ông ta dứt khoát nói sẽ ở lại một khách điếm trong huyện, đợi Tiền lão gia khá hơn thì mình lại đến thăm sau.

Ông ta không tin, ông ta canh ở đây, bày tỏ thành ý, Tiền Bùi có thể mãi không gặp ông ta được?

An Chi Phủ sai đầy tớ đi đặt phòng, ông ta khá thông thuộc huyện Phúc An, ở con phố bên ngoài có khách điếm khá ổn.

Vì cách khách điếm không xa, An Chi Phủ dứt khoát không ngồi xe ngựa mà dẫn con trai cùng đi, cố ý để người Tiền phủ nhìn xem, bọn họ không về thành Trung Lan mà thật sự ở lại đây, lát nữa sẽ đến.

Mới đi được một đoạn, lại thấy một chiếc xe ngựa lái đến, bên trên trang trí lụa gấm chăng ngang, nhìn như là quan gia dùng. An Chi Phủ và An Vinh Quý vội lùi ra nhường đường cho xe ngựa.

Nào ngờ chiếc xe chạy đến gần bọn họ thì dừng lại, rèm xe được vén lên, để lộ ra gương mặt quen thuộc

- huyện lệnh huyện Phúc An Tiền Thế Tân.

"An lão gia."

Tiền Thế Tân mới ba mươi bảy tuổi, tri thư đạt lễ, lịch sự tao nhã. Làm huyện lệnh huyện Phúc An này đã hơn mười năm, cần mẫn yêu dân, danh tiếng rất cao. Hoàn toàn khác hẳn với phụ thân y.

Từng có bách tính bị Tiền Bùi bắt nạt liền đến chỗ Tiền Thế Tân đòi công bằng, Tiền Thế Tân thật sự đưa Tiền Bùi lên công đường. Cuối cùng bách tính đó được bồi thường, mà Tiền Thế Tân vì nổi giận trước hành vi của Tiền Bùi, chia nhà với lão.

Cả một tòa nhà lớn là thế, nhưng lại xây tường chia đôi, một nam một bắc mỗi bên một cửa. Cha con hai người gặp nhau, cũng phải gõ cửa đi xuyên nhà.

An Chi Phủ đã gặp Tiền Thế Tân mấy lần, nhưng mỗi lần đều không nói mấy câu.

Người đến là quan, vị quan chính trực. Lúc trò chuyện tự có vẻ quan uy, tuy giọng điệu ôn hòa, nhưng An Chi Phủ vẫn thấy áp lực. Ông ta vẫn thích qua lại với những người có thể cùng uống rượu có kỹ nữ hầu bên, cùng nói chuyện bằng tiền nong hơn.

Hai là Tiền Thế Tân với Tiền Bùi bất hòa, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết. Có rất nhiều người bị thua thiệt ở chỗ Tiền Bùi cũng không dám đến trước mặt Tiền Thế Tân nói, bởi vì chỉ được sung sướng chốc lát, chứ đợi sau đó sẽ bị Tiền Bùi dùng mọi cách chỉnh đốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!