An Nhược Thần cụp mắt, bất động thanh sắc, nàng không muốn gây chuyện với nhị muội, thứ nàng cần là yên ổn sống qua nửa tháng này. Nhưng phản ứng của nhị muội trông lạ quá, nếu xảy ra chuyện gì cơ? An Nhược Thần có dự cảm bất an.
An Nhược Hi thấy An Nhược Thần ra vẻ khó hiểu thì càng giận hơn, nhưng có mấy lời lại không thể nói được, nàng ta giận đến mức đi qua đi lại, mắng qua loa vài câu rồi mới rời đi.
An Nhược Hi đi rồi, bà vú và a hoàn bị An Nhược Thần chặn ngoài cửa vội vã đi vào. Bà vú có lòng che chở An Nhược Thần, nhưng cũng biết An Nhược Thần không muốn gây sự, chẳng qua là thấy cô nương nhà mình tự dưng bị mắng nên lấy làm đau lòng.
Nhưng đi vào phòng rồi, câu đầu tiên An Nhược Thần nói với bà lại là: "Ma ma, từ sau khi Từ bà mối chết, Tiền lão gia đổi Lý bà mối đến bàn chuyện hôn sự, liệu có chuyện gì đây?"
Bà vú ngẩn người: "Không phải quá rõ ràng rồi sao, mỗi lần bà Lý đến đều ở trong viện của Đàm Thị bàn chuyện."
An Nhược Thần suy nghĩ rồi lại hỏi: "Gần đây trong viện của các di nương, có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có gì to tát cả, vẫn giống bình thường."
An Nhược Thần không nói nữa. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng nàng không biết.
Mấy ngày sau đó, An Nhược Thần không bước chân ra khỏi nhà, nghiêm túc đóng cửa suy nghĩ, nhưng nàng lại để a hoàn và bà vú để ý đến động tĩnh trong viện Đàm Thị.
A hoàn về báo lại, nói hôm nay nhị cô nương dẫn tứ cô nương đi ra ngoài du ngoạn, đêm đó An Nhược Phương cũng lén chạy đến thăm An Nhược Thần, mang ít bánh ngọt đến cho An Nhược Thần, nói là lúc nhị tỷ dẫn cô bé đi chơi đã mua cho mình.
An Nhược Thần hỏi An Nhược Hi có nói gì không, có từng dẫn cô bé đi gặp ai không.
Nhưng An Nhược Phương lắc đầu: "Chỉ là đi chơi rồi mua đồ ăn như bình thường thôi ạ, không đi gặp người nào hết."
An Nhược Phương an ủi An Nhược Thần: "Nghe nói nhị tỷ đã đến chỗ tỷ gây rối, đại tỷ cứ mặc kệ tỷ ấy đi. Cứ một hồi là tỷ ấy lại thích làm ầm ĩ, đừng để tỷ ấy thấy đại tỷ chiếm được lợi của tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ đối tốt thôi."
An Nhược Thần cười một tiếng, xoa đầu tứ muội.
Ngay đến một tiểu cô nương mười hai tuổi cũng có thể nhìn ra tâm tư của nhị muội, đừng động đến lợi ích của nàng ta thì nàng ta sẽ không bạc đãi ngươi, nên nếu tự dưng nàng ta chạy đến đây mắng chửi nàng, vậy nhất định là do thấy nàng suýt nữa gây ra chuyện xấu gì rồi.
Chẳng lẽ, nếu nàng thoái hôn, nhị muội sẽ thay nàng gả đi? Cha và nhị di nương đã bàn qua chuyện này rồi sao?
An Nhược Thần cảnh giác.
Vậy còn tứ muội, vì sao đột nhiên nhị muội lại đối tốt với tứ muội vậy? Nhị muội ỷ vào việc Đàm Thị chấp chưởng việc nhà, từ trước đến nay vô cùng cao ngạo, thường hay chèn ép chúng tỷ muội, sao nay bỗng thân thiết với tứ muội vậy, vì sao?
"Đại tỷ à."
Đột nhiên An Nhược Phương nhỏ giọng nói: "Đại tỷ phải gả cho Tiền lão gia sao? Không thể không lấy chồng sao?"
An Nhược Thần mỉm cười: "Nói gì ngốc thế, đã định hôn rồi, làm sao có thể không lấy chồng được?"
An Nhược Phương cắn môi, cúi đầu vặn ngón tay, rồi sau đó thấp giọng nói: "Muội cảm thấy, đại tỷ à..." Cô bé dừng một lúc, "Từ nhỏ đại tỷ đã không có mẹ, bọn muội còn có mẹ thương, nhưng đại tỷ không có, đại tỷ gả đi sẽ không ai thương, Tiền, Tiền lão gia đó lại rất đáng sợ.
"An Nhược Thần không đáp. Nàng biết cái từ tứ muội nuốt về trong miệng đó là gì. Đáng thương. Cô bé muốn nói đại tỷ đáng thương. Nhưng An Nhược Thần không nghĩ vậy, nàng không đáng thương, cam tâm sống tạm mới gọi là đáng thương. Nàng ôm lấy bờ vai nhỏ của tứ muội, không biết phải giải thích với cô bé thế nào, mà cũng không dám giải thích. Nói nhiều lại dễ sinh nghi."Đại tỷ, muội, muội có dành dụm được ít tiền."
An Nhược Phương cúi thấp đầu nói nỏ, "Tuy không nhiều lắm, nhưng mà, dẫu gì cũng có thể chống đỡ được ít hôm. Nếu không, nếu không thì đại tỷ, tỷ trốn đi.
"An Nhược Phương nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng run run không nghe rõ nữa. Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn An Nhược Thần. An Nhược Thần khiếp sợ, không ngờ rằng tứ muội sẽ nói ra lời như thế. Ý nghĩ đầu tiên trong lòng chính là có phải tính toán của nàng bị người ta biết rồi không? Nàng nhanh chóng định thần lại, ôm lấy An Nhược Phương mà nói:"Muội muội ngốc, đừng nghĩ như vậy chứ, không thể có suy nghĩ như vậy được. Trời đất bao la, ở nhà mới tốt, bên ngoài rất nguy hiểm, một nữ nhi khuê phòng thì có thể trốn đi đâu được?
Đó không phải là tự tìm đường chết sao?"
An Nhược Phương nhướn mày, mở miệng ra muốn nói gì đó, nhưng bị An Nhược Thần cản lại:
"Đừng nói những câu ngốc nghếch nữa. Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, chúng ta sao có thể chống lại lệnh?"
(*Việc hôn nhân do cha mẹ định đoạt hay do lời nói của người mối lái, Con cái không có quyền định đoạt mối lương duyên.)
An Nhược Phương cắn môi nhìn đại tỷ, hốc mắt từ từ ẩm ướt, nước mắt vòng quanh nhưng lại không dám rơi xuống,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!