An Nhược Thần vừa đi, Tạ Kim liền đuổi theo.
Trước đó Tạ Kim một mực theo dõi An Nhược Thần, âm thầm đau khổ phải làm thế nào mới có thể nói chuyện được với nàng ta giữa một rừng người thế này. Ở đây đâu đâu cũng toàn binh sĩ nha sai, gã lại không muốn gây ra phiền phức gì.
Còn chưa kịp nghĩ ra cách truyền lời thì chúng binh tướng đã xếp hàng xông ra, cảnh tượng này quá mức hùng vĩ, sự chú ý của gã bị chuyển dời, đến khi sực tình thì phát hiện đã không còn bóng dáng An Nhược Thần ở trong lều.
Điều này khiến gã sợ hết hồn, gã vội chạy ra ngoài, từ đằng xa thấy An Nhược Thần đang đi về phía tây. Trực giác mách bảo gã đây chính là cơ hội để nói chuyện riêng với nàng ta, thế là đành bám theo.
Trong đầu nghĩ xem liệu có đi lên chặn nàng ta nói xong câu kia rồi nhanh chóng đi lấy bạc không, nhưng lại sợ An Nhược Thần gào thét khiến quan binh ập đến.
Ngay khi còn do dự thì thấy An Nhược Thần quay đầu nhìn lại, gã sợ hãi co rúm người lại, rồi sau đó gã hạ quyết tâm, chỉ là một câu nói thôi mà, lại chẳng làm gì hết, cho dù quan binh nha sai thì cũng không thể làm gì được hắn.
Nhưng An Nhược Thần lại muốn chạy trốn, Tạ Kim như thấy bạc của gã cũng chạy mất, thế là vội vã gấp rút đuổi theo.
An Nhược Thần càng đi càng nhanh, sau đó biến thành chạy.
"An cô nương!
"Tạ Kim hô lên. Hắn biết họ của nàng, trong lòng An Nhược Thần càng hoảng hốt. Nàng một thân một mình, không dám dây dưa với gã. Cắn răng chạy gấp, chạy càng lúc càng nhanh."Cẩn thận tính mạng của cô.
"Tạ Kim chạy đuổi theo, vừa chạy vừa hét, có mấy phần đe dọa. An Nhược Thần hoảng hốt chạy trong rừng, chui vào một bụi cây thấp bé."Đứng lại!" Tạ Kim hét lớn đuổi theo chạy vào, chợt thấy một cành cây bất ngờ đâm vào mặt gã. Gã bất ngờ không kịp đề phòng, hét một tiếng ái ối rồi che mắt nồi thụp xuống.
An Nhược Thần nhân cơ hội đè một nhánh cây bụi xuống thấp, nhánh cây bật ra, nàng nghe thấy gã nọ kêu rên thảm thiết, hình như là đập trúng vào mắt gã rồi.
An Nhược Thần cũng không dừng tay, cúi thấp người chui vào bụi cây bên cạnh, sau khi chạy ra rẽ ngoặc thì tiếp tục chạy, đổi phương hướng mượn địa thế để núp, nhìn quanh một lượt rồi nhanh chóng lẩn vào một khóm cây, đứng sau đại thụ che đi bóng mình.
Tạ Kim chửi thề, đứng dậy, dùng sức chớp mắt, đang định đuổi theo thì đột nhiên có một bàn tay bịt lấy miệng gã từ phía sau, một lưỡi kiếm sắc bén để sau hông gã, giọng nói xa lạ vang lên: "Cấm lên tiếng, nếu không sẽ giết ngươi."
An Nhược Thần nín thở trốn, không dám thở mạnh.
Nàng không nghe thấy tiếng bước chân đuổi đến, cũng không nghe thấy tiếng hét của người kia, xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm người ta sợ.
Rắc rắc.
Một nhánh cây ở cách chỗ nàng ẩn thân không xa bị người giẫm gãy.
Tiếng động kia như giẫm vào lòng An Nhược Thần, nàng sợ hãi run lên.
Xào xạc...
Đó là tiếng đạp lá rụng. Có người đang lại gần nàng.
An Nhược Thần che miệng, rất sợ mình phát ra động tĩnh dẫn người đến.
Chỉ một lát sau, có người đi đến trước bụi cây nàng đang núp, hình như đang lấm lét nhìn trái nhìn phải, đi ra ngoài rồi lại quay vào, đi vòng vòng tìm kiếm.
An Nhược Thần thấy được quần và giày của người kia, nhưng lại không thấy rõ vạt áo xiêm y, chắc hẳn hắn ta mặc trang phục ngắn, không phải là gã đàn ông vừa nãy đuổi theo nàng.
"Cô nương, đã không sao rồi, đi ra đi.
"Chất giọng hiền hòa, nhưng âm thanh lại đầy xa lạ. An Nhược Thần không dám chắc chắn, nàng không cử động. Người kia lại đi mấy bước nữa, cách xa bụi cây nàng đang núp một khoảng, lại nói:"Ở đây nguy hiểm, đi ra đi, ta dẫn cô đi gặp tướng quân.
"An Nhược Thần do dự. Người kia lại tiến lên phía trước, cách nàng càng lúc càng xa. An Nhược Thần vẫn không dám nhúc nhích, nhưng lại cảm thấy cứ trốn như vậy thì không phải cách hay. Nàng đưa tay định gạt cành lá bụi cây ra lén quan sát, thì chợt nghe thấy tiếng hét truy kích từ đằng xa. An Nhược Thần rụt tay về lại. Rồi dần dần không nghe thấy tiếng hét nữa, nhưng hình như có càng nhiều người chạy vào rừng hơn. Có người quát lớn:"Lục soát cẩn thận, đề phòng hắn ta có đồng bọn đang trốn."
Cái từ "hắn" này nghe có vẻ như đang nói gã đàn ông mặc xiêm y màu xanh đen đuổi theo nàng kia. An Nhược Thần không rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết mình có nên ra ngoài hay không.
Trong lúc do dự thì dưới chân mất thăng bằng, đá phải hòn đá làm nó lăn ra khỏi bụi cây, còn nàng suýt nữa ngã nhào ra đất, theo bản năng khua khoắng hai tay để người đững vững, nhưng lại đụng vào bụi cây, tiếng xào xạc vang lên.
Nhủ thầm thôi hỏng rồi, có mấy người đã chạy vội đến, cầm thanh kiếm gạt bụi cây ra, hai binh lính bất ngờ xuất hiện trước mắt An Nhược Thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!