Ngay trong đêm khuya, thi thể của Từ bà mối được phát hiện.
Trong hôm nàng ta chết, vào lúc sẩm tối người theo dõi cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì tuy Từ bà mối không bước chân ra khỏi nhà, nhưng cơm vẫn phải nấu, đèn vẫn phải rạng, nhà xí vẫn phải sạch. Trong mấy ngày qua, người theo dõi đã sớm nắm rõ quy luật sinh hoạt của nàng ta.
Nếu đến giờ cơm tối mà không thấy được khói bếp, không ngửi được mùi thơm thì bọn họ lập tức nghi ngờ, đợi đến đêm vẫn không thấy trong nhà thắp đen, mà chiếu theo thói quen của bà từ Từ, mỗi ngày sau khi tối nàng ta đến cuối hẻm dọn sạch nhà xí mới về nhà, rồi sáng sớm hôm sau lại làm lần nữa.
Nhưng ngày hôm đó cũng không thấy nàng ta làm như thế.
Vào lúc đêm khuya, trinh thám theo dõi cùng bàn bạc, để một người chọc thủng cửa giấy âm thầm quan sát, lúc này mới phát hiện ra Từ bà mối đã đứt hơi từ lâu.
Quan phủ nhanh chóng ập đến, hàng xóm láng giềng vô cùng kinh hãi, nhao nhao nói hèn gì hôm qua không nghe thấy trong nhà Từ bà mối có động tĩnh, bình thường lúc nấu ăn trong bếp vẫn có thể nghe được tiếng động. Sao đột nhiên lại uống thuốc độc tự tử kia chứ?
Quan phủ điều tra chuyện này nhưng lại không ai hay vì sao Từ bà mối lại thành ra như thế. Nàng ta hay đến sóng bạc, nhưng gần đây cũng không nợ nần gì. Cũng tìm đến những nhà từng được nàng ta mai mối không thành nói chuyện, nhưng không có ai thù hằn đến mức phải giết người.
Mà vụ cuối cùng bàn thành thì lại đang bận rộn chuẩn bị, ấy chính là cỗ hôn sự của Tiền gia huyện Phúc An và An gia trong thành Trung Lan.
Quan sai tìm đến những người liên quan để hỏi chuyện, bao gồm hai nhà Tiền An, nhưng đến cuối vẫn không có thu hoạch gì. Thế là vụ án lấy cớ "tự sát không rõ nguyên do
"mà chấm dứt. Nghe được tin này, Long Đại im lặng suy nghĩ. Tạ Cương đứng bên cạnh nói:"Đám trinh thám cũng không thấy ai vào trong. Trong phòng chỉ có một mình Từ bà mối. Lúc phát hiện thi thể, bên trong nhà cũng chỉ có dấu vết của một mình nàng ta.
Có lẽ nàng ta suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng không dám phản bội tên Tạ tiên sinh kia, nhưng lại sợ tướng quân trị tội mình, trong cơn hoảng sợ đã tự vẫn."
Long Đại trầm giọng bảo: "Cũng có lẽ, nàng ta đã bị Tạ tiên sinh xử lý."
Tạ Cương nghĩ ngợi rồi hỏi lại: "Ý là hắn ta đã biết Từ bà mối nói chuyện với An cô nương, sợ Từ bà mối thật sự báo lại tin với tướng quân?"
Long Đại gật đầu: "Bất kể là Từ bà tử tự sát hay bị bịt miệng, thì Tạ tiên sinh này vẫn là một nhân vật lợi hại."
Tạ Cương nhanh chóng hiểu ra. "Nếu là tự sát thì cũng là vì sợ Tạ tiên sinh này. Nếu do hắn giết, thì Tạ tiên sinh ấy là kẻ đa mưu túc trí, không động đến Lục đại nương được, có lẽ đã nghĩ ra bông tai kia không phải là đồ của đại nương, nên hôm đó là do người khác nghe lén.
Hắn có thể tránh được tai mắt lẻn vào trong nhà Từ bà tử hành hung, nhất định là đã phát hiện ra giám sát do chúng ta sắp xép. Vậy chắc hẳn hắn ta cũng biết bên Lục đại nương và An gia có người theo dõi.
Lục đại nương đưa rau cho An gia, Từ bà mối lại nghị hôn cho An gia, hẳn Tạ tiên sinh rất muốn Từ bà mối do la chuyện này nữa. Kết quả vừa dọa một phát, Từ bà mối đã trúng chiêu."
"Đúng thế."
Long Đại nói: "Một chiêu này, Tạ tiên sinh ấy nhất định sẽ không để người sống sót. Từ bà mối kéo dài mấy ngày không chịu báo tin cho hắn ta, nhất định hắn sẽ cảnh giác nàng ta có lòng phản bội mình."
"Vậy liệu hắn ta còn ra tay với Lục đại nương và An cô nương nữa không?" Bây giờ chỉ còn lại hai manh mối này.
"Chắc tạm thời hắn ta sẽ không động đến Lục đại nương, hắn cẩn thận như thế, hẳn biết rõ đạo lý một lần ra tay là lại một lần nguy hiểm. Chuyện không cần phải làm thì hắn cũng sẽ không dây dưa nhiều. Nhất định hắn đã quan sát Lục đại nương, nếu Lục đại nương biết nửa điểm về chuyện của hắn, vậy chắc chắn sẽ đề phòng. Giống như Từ bà mối vậy, luôn có vài chỗ khác thường."
"Nhưng trái lại Lục đại nương vẫn sinh hoạt như thường, không có chút hoảng hốt nào."
"Nên có nguy cơ là Tạ tiên sinh nhắm đến An Nhược Thần. Có điều hắn ta cũng không vội."
"Sao có thể khẳng định điều này?"
"Nếu hắn đã cho là An Nhược Thần nguy hiểm hơn Từ bà mối, thì hắn sẽ giữ Từ bà mối lại giúp hắn tiêu diệt An Nhược Thần. Nhưng nay hắn lại giết Từ bà mối, điều này chứng tỏ rằng, hắn cảm thấy Từ bà mối mới là người cần diệt khẩu nhất. Ngày hôm đó An Nhược Thần cũng không thấy được người hắn ta, nên trước khi giết Từ bà mối, nhất định hắn đã xác nhận chuyện này với nàng ta. An Nhược Thần cũng không biết hắn ta là ai, nên hắn mới yên tâm giết Từ bà mối trước."
Ta Cương suy nghĩ một lúc, quả thực là như vậy.
"Ngươi hãy căn dặn người dưới, nhất định phải canh chừng Lục đại nương và An Nhược Thần cho kỹ. Nhất là An Nhược Thần. Tuy nàng ta không biết Tạ tiên sinh là ai, nhưng nàng đã báo quan chuyện này, lại còn uy hiếp Từ bà mối, bên Lục đại nương có người theo dõi cũng là vì nàng đã báo tin.
Đối với Tạ tiên sinh mà nói, cô nương này là phiền phức lớn nhất. Nhưng trong thành liên tục xảy ra những chuyện này, nhất định Tạ tiên sinh sẽ không vì một người không hề biết mình mà làm liều. Hoặc hắn ta sẽ không để ý đến An Nhược Thần nữa, chuyên tâm lo chuyện quan trọng hơn.
Muốn ra tay, hắn cũng sẽ kiên nhẫn tìm thời cơ thích hợp. Chúng ta không thể xem thường được, cũng chớ gấp gáp. Lúc này không được sơ suất xảy ra chuyện như Từ bà mối nữa."
"Vâng." Tạ Cương nhận lệnh rồi lui xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!