Ngoài cửa sổ là bóng hình cao lớn của Long Đại, che mất nửa cánh cửa sổ, hắn đặt tay bên mép, ra dấu đừng lên tiếng, rồi sau đó vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đến đây.
An Nhược Thần khấp khởi mừng thầm, vội chạy đến bên cửa, thấp giọng kêu: "Long tướng quân, tướng quân chịu tin tôi ư?
"Hắn lén đến đây, nếu bị người bắt được thì sẽ thành đề tài bàn tán, nhưng hắn đã đến rồi. Có nghĩa là hắn tin nàng không có ý gạt hắn phải không?"Cô đốt cháy cả phòng mình, chỉ e là có việc gấp." Long Đại không hề khách sáo tí nào, đi thẳng vào vấn đề.
"Cầu xin tướng quân nhanh chóng cứu Lục đại nương.
"An Nhược Thần cũng không nhiều lời, một hơi nói hết chuyện nàng thuê phòng là nhờ Lục đại nương ra mặt, Trần lão đầu chủ nhà bị giết, e là có liên quan đến điều này, sợ rằng Tạ tiên sinh sẽ tiếp tục giết người diệt khẩu. Long Đại cau mày, không hỏi thêm nhiều mà chỉ hỏi:"Địa chỉ?"
"Dãy nhà sau phố lớn Tây Điền, chính là căn nhà có gốc cây liễu trước cửa." An Nhược Thần lấy làm vui vì trước đó mình đã cẩn thận dò la.
Long Đại không nói hai lời, xoay người rời đi.
An Nhược Thần ngẩn ra, trong lòng cuống quýt có rất nhiều chuyện muốn nói, tướng quân sẽ cứu Lục đại nương đúng không, hy vọng là đến kịp.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy bóng dáng Long Đại đâu, vậy là bèn đi ra sau cửa nghe ngóng xem sao, bên ngoài vẫn khá ồn ào, hình như mọi người đang vây xung quanh Tông Trạch Thanh.
An Nhược Thần biết, Tông Trạch Thanh chịu trách nhiệm dẫn dắt sự chú ý của mọi người, là vì để che giấu Long Đại tướng quân gặp nàng.
Đang còn suy nghĩ thì thấy Long Đại lại xuất hiện bên cửa sổ, nàng vội vã chạy đến.
"Đã phái người đi rồi."
An Nhược Thần thở phào một hơi, quỳ xuống dập đầu cái "phịch": "Đa tạ ân đức của tướng quân.
"Dứt lời liền ngẩng đầu lên, nhưng vì bị khung cửa cản tầm mắt nên không trông thấy được tướng quân, nàng vội bò dậy, chỉ thấy Long tướng quân đang mất kiên nhẫn nhướn mày. Được rồi được rồi, vào lúc cấp bách thế này mà nàng còn tốn thời gian quỳ xuống đứng lên thì thật không dễ nói chuyện tí nào."Tướng quân còn gì dặn bảo không ạ."
"Tên trộm giết ông chủ Trần, bịt miệng chặt tay, hàng xóm không hề nghe thấy tiếng hét thảm thiết khi bị chặt và bị giết, điều đó cho thấy hắn ta làm việc cẩn thận quyết đoán, tại sao đến chỗ cô lại cuống cuồng chạy?"
An Nhược Thần há hốc miệng, nàng đâu có gặp trộm chứ, tướng quân không biết ư? Đợi đã, nàng hiểu rồi. Quan sai sẽ đến hỏi nàng, nếu nàng nói có thể người này chính là người sát hại ông chủ Trần, vậy thì sẽ không khớp với lời đã nói với cha trước đó.
"Có ai nói bọn họ là cùng một người đâu? Tôi chưa từng thấy hung thủ sát hại Trần lão đầu, tôi chỉ biết là người tôi nhìn thấy vóc dáng trung bình, mặc y phục đen, che mặt. Lúc đó tôi bị dọa sợ, cụ thể thế nào thì không nhớ rõ được. Tóm lại là lúc tôi kêu cứu, hắn ta muốn xông lên giết tôi, tôi toan chạy nhưng bị đẩy một cái, đúng lúc quàng phải ghế, giá nến rớt, lửa cháy lên, nha hoàn xông đến. Tôi sợ quá, không nhớ được gì." An Nhược Thần nháy mắt, nói cứ như thật.
Long Đại gật đầu đầy hài lòng:
"Được. Vậy cô cẩn thận đấy." Rồi hắn nhìn An Nhược Thần một cái, xoay người tính đi.
"Tướng quân đợi đã, cha tôi không cho tôi ra ngoài."
"Ờ.
"Long Đại đáp. An Nhược Thần chau mày, ờ là ý gì?"Nếu có việc gấp, tôi lại không thể đi tìm tướng quân được."
Long Đại nói: "Vốn dĩ cửa phủ tướng quân không phải là nơi có thể tủy tiện vào. Còn nữa, cô không thể ra ngoài, nhưng không phải cũng năm lần bảy lượt truyền được tin cho ta đó ư?
"Nên giờ tướng quân đang khen nàng đó ư? An Nhược Thần giật giật khóe môi, nếu tướng quân ngài đang khen người khác, thì trong giọng có thể chứa chút gì đó có vẻ tán thưởng hài lòng được không?"Tướng quâm, bên Từ bà mối có động tĩnh gì không?"
"Nếu có gì thì ta sẽ nói cho cô biết."
"Vậy nếu tôi có chuyện muốn báo lại với tướng quân thì phải làm sao?"
"Cứ lườm nguýt ngoài sạp trà nhiều vào, hoặc phóng hỏa lần nữa là ta biết ngay.
"Giọng điệu nghiêm túc cứ như bàn chuyện chính vậy. An Nhược Thần sững người ra, tướng quân đang nói đùa sao? Không buồn cười chút nào đâu tướng quân ơi. Long tướng quân cũng chẳng cười, hắn nghiêm túc nói:"Ngày mai bên cạnh sạp trà sẽ có thêm quầy bán kẹo đường."
"..." Thôi được rồi, dù sao bán kẹo cũng tốt hơn bán trà, nàng có thể tìm cớ thèm ăn, bảo nha hoàn đi mua một chuyến.
"Còn có chuyện gì nữa không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!