Chương 7: (Vô Đề)

Lâm Giáng chẳng buồn quan tâm đến chuyện thi cử, cô sớm đã thu dọn đồ đạc xong từ lâu, chuông tan học một cái là chạy mất hút.

Vừa ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cô chạy đến đứng đằng sau vỗ vào vai nữ sinh kia, Vương Giai Thiến quay người nhìn thấy Lâm Giáng, cười tươi như hoa nở.

"Đoán xem mình đến đây làm gì?" Vương Giai Thiến khoác tay cô.

Lâm Giáng lắc đầu: "Mau nói."

Vương Giai Thiến tặc lưỡi, vừa đi vừa nói: "Chuyện mình nhờ cậu nghe ngóng mấy hôm trước thế nào rồi?"

Lâm Giáng nghiêng người, trước khi nói còn thở dài một hơi: "Vương Giai Thiến, cậu buông tha cho mình có được không? Lần trước mình cũng nói với cậu qua điện thoại rồi còn gì, mình với Giang Vi Phong thực sự không quen biết..."

Vương Giai Thiến nghe vậy cũng không giận cô, ngược lại còn cười thoải mái: "Ôi trời, đùa cậu thôi, Cố Tường khai hết với mình cậu ấy qua bên này làm gì rồi."

"Làm gì?" Lâm Giáng tò mò.

"Muốn biết thật à?"

Lâm Giáng: "Nói thừa."

Vương Giai Thiến nhướng mày cười: "Được, vậy đi cùng mình đến một nơi trước đã."

Lâm Giáng bất bực nhưng không từ chối.

"Đánh nhau?"

Lúc Lâm Giáng nghe Vương Giai Thiến nói ra hai chữ này, mí mắt giật liên hồi.

"Trường cậu có người nhìn trúng bạn gái của Giang Vi Phong, muốn kiếm chuyện. Hầu hết anh em của Giang Vi Phong đều ở trường đông của mình, Cố Tường cũng đến giúp cậu ta, nhưng cậu ấy sợ mình lo lắng nên không dám nói cho mình biết." Vương Giai Thiến giải thích ngắn gọn cho Lâm Giáng biết.

Lâm Giáng ngạc nhiên nhưng vẫn phản ứng kịp, không hiểu sao nhớ đến một cái tên: "Người kiếm chuyện lẽ nào là Lam Cảnh Vũ?"

Vương Giai Thiến tỏ ý kinh ngạc, kích động nói: "Đúng đúng đúng, chính là cậu ta, cậu có biết cái tên họ Lam kia rác rưởi cỡ nào không? Tuần trước hẹn đánh nhau với bọn Cố Tường, cuối cùng lại bảo chưa chuẩn bị kịp, hẹn sang thứ sáu đánh. Đến thứ sáu mọi người đầy đủ cả rồi, cậu ta lại bảo chưa chuẩn bị kịp, Giang Vi Phong cho cậu ta một ngày hẹn chính xác, cậu ta bảo thứ sáu tuần này, ai ngờ tối hôm qua cậu ta gọi người đánh úp Giang Vi Phong luôn."

Lâm Giáng buột miệng: "Giang Vi Phong không sao chứ?"

May mà Vương Giai Thiến không nghĩ nhiều: "Không sao. Cậu ta làm sao mà nuốt nổi cục tức này, hôm nay Lam Cảnh Vũ còn chẳng dám đi học, Giang Vi Phong tìm cậu ta suốt cả một ngày, lúc nãy Cố Tường nói với mình có người nhìn thấy cậu ta lảng vảng ở tiệm sách Tân Hoa, bây giờ bọn họ đang đến đó."

"Sao lại trốn trong tiệm sách?"

"Đồ ngốc này, cậu ta mà đến tiệm net thì khác gì chui đầu vào rọ."

Lâm Giáng cảm thấy lượng thông tin quá lớn nên nhất thời không thể tiêu hóa được hết. Cô cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: "Không phải bây giờ chúng mình đang đến tiệm sách Tân Hoa đấy chứ?"

Vương Giai Thiến cười giả lả: "Vẫn là cậu hiểu mình nhất."

Mặt trời đang lặn, ý thu đang nồng.

Lâm Giáng và Vương Giai Thiến không dừng xe ở tiệm sách, Vương Giai Thiến ngồi trên xe nhìn thấy Cố Tường đang đứng trong con hẻm cách tiệm sách không xa, liền kéo theo Lâm Giáng xuống xe trước.

Hai người đi đến đầu hẻm, mấy người đứng trong đó liền cảnh giác nhìn họ, Cố Tường nhìn thấy Vương Giai Thiến, bước vài bước đã đứng trước mặt họ, hoang mang hỏi: "Bà cô của tôi ơi, sao cậu lại đến đây?"

Vương Giai Thiến cười ngọt ngào: "Nhớ cậu."

Tiếng trêu chọc trong con hẻm bùng lên.

Giang Vi Phong cũng cười.

Anh mặc một chiếc áo dài tay trắng tinh, ống tay vén lên để lộ ra đường nét rắn chắc của cánh tay, ngón tay bên phải đang kẹp điếu thuốc, vừa phóng khoáng vừa tùy ý. Nhưng nhìn từ xa trông anh vẫn giống như một bức ảnh đen trắng phong cách mạnh mẽ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!