Chương 61: Phiên ngoại: Yêu và được yêu - Thẩm Yến, Bạch Nguyệt Quang và Nốt Chu Sa

Cô nói cô tên Trương Kiêu Kiêu.

Thẩm Yến nghe xong thì gật đầu, chăm chú nhìn cô, nói: "Rất mềm mại."

Cô cong cong môi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Là Kiêu trong kiêu ngạo."

Yêu kiều thanh tú, cương quyết bướng bỉnh, lại tỏa sáng rực rỡ.

Sau đó cô hỏi: "Anh là Thẩm Yến?"

Thẩm Yến gật đầu, Trương Kiêu Kiêu bèn thở dài một hơi rồi cười: "Anh em nói anh là một người rất thật thà, nhưng lúc em nghe anh nói chuyện, sao cứ cảm thấy không giống như vậy nhỉ?"

Thẩm Yến hơi sững người.

Trương Kiêu Kiêu cười: "Anh em và em cá cược với nhau, nói em chắc chắn sẽ thích anh, nhưng sẽ không có được anh."

Khóe miệng Thẩm Yến hơi nhếch lên.

Trương Kiêu Kiêu cũng không để bụng anh có trả lời hay không, chỉ tiếp tục nói: "Nhưng em cảm thấy anh ấy thua rồi."

Thẩm Yến nâng mắt lên, đáy mắt dường như có một màn sương mù: "Tại sao?"

"Cuối cùng cũng có chút phản ứng rồi?" Trương Kiêu Kiêu cười, cô đưa tay vuốt lọn tóc xõa trước ngực, "Bởi vì..."

Cô tỏ vẻ thần bí hơi nghiêng người về phía trước: "Nửa câu trước anh ấy nói đúng rồi, em sẽ thích anh, đúng vậy, em chính là nhất kiến chung tình."

Nụ cười của Trương Kiêu Kiêu trong trẻo dịu dàng, giống như ly Pink lady trước mặt cô đây.

Huyệt thái dương của Thẩm Yến đột nhiên không ngừng giựt giựt.

"Trương Kiêu Kiêu em chưa bao giờ yêu đơn phương, người mà em nhìn trúng trong lòng buộc phải có em."

Cô cười, giống như ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ kính màu chiếu vào, ngang ngược hắt lên toàn thân Thẩm Yến.

Câu chuyện bắt đầu như vậy đấy.

Nói thực lòng, lúc vừa mới bắt đầu, Thẩm Yến rất khó chịu với Trương Kiêu Kiêu.

Trương Kiêu Kiêu tự tin tự cho mình là đúng, mù quáng làm phiền quấy rầy anh.

Điểm này khác xa so với Lâm Giáng.

Không ai khác chính là thanh mai chúc mã của anh, Lâm Giáng luôn đoán trúng cảm xúc của anh, từ trước tới nay chỉ cần cảm xúc anh có biến đổi một chút thôi thì cô sẽ nhận ra ngay từ giây đầu tiên, Lâm Giáng cũng kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của cô không ồn ào, mà nó là một loại sức mạnh tỏa ra từ sâu bên trong.

Nhưng Trương Kiêu Kiêu thì không như vậy.

Cô cực kỳ thích mấy chuyện cười lạnh nhạt nhẽo.

Có một lần cô hỏi: "Anh có biết không, trên thế giới chỉ có hai loại người không biết bơi."

Thẩm Yến hỏi: "Ai?"

Trương Kiêu Kiêu cười: "Mẹ anh và em."

Thẩm Yến phút chốc liền hiểu được, thấy cô đang giương mắt nhìn mình, nhưng như vậy thì có sao, anh chỉ có thể cứu Lý Tịnh.

Cô lúc nào cũng thích gọi điện cho anh lúc hai giờ đêm hỏi anh có muốn đi quẩy không. Lúc anh đang họp, cô sẽ gọi tới nói "anh trai bảo bối, em nhớ anh". Cô còn thích xịt lên người anh những loại nước hoa linh tinh nào đó, bảo rằng hai người yêu nhau thì phải thơm giống nhau.

Quá đáng nhất là có một lần, cô đột nhiên có mặt trong buổi tụ họp của công ty anh, không biết xấu hổ mà khoác lấy vai anh thể hiện tình cảm, sau đó thậm chí anh còn không thể tức giận, bởi vì cô lại quấn lấy anh nói "Em quan tâm nhiệt tình với anh như vậy, có phải anh cảm động lắm không"?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!