Chương 60: (Vô Đề)

Giang Vi Phong quyết định cầu hôn vào mùa xuân năm 2019.

Hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập 38.6 độ C.

Đáng lẽ ra anh tính sẽ nói tại buổi tiệc, nhưng ai mà ngờ giữa chừng Cố Tường liền móc nhẫn ra rồi quỳ xuống, sau đó lắp ba lắp bắp bảy tỏ với Vương Giai Thiến.

Cuối cùng quả thật không đành giọng khách át giọng chủ.

Trên đường về nhà Giang Vi Phong dạt dào cân nhắc xem nên đưa nhẫn như thế nào.

Còn Lâm Giáng vẫn luôn cười vui vẻ nói đông nói tây với anh, bảo Vương Giai Thiến và Cố Tường happy ending cũng không dễ dàng gì.

Nói hết cái này đến cái khác với anh, rồi cô mới hỏi điều mà mình muốn hỏi: "Vừa nãy em nhìn thấy Cố Tường bày tỏ với Vương Giai Thiến, bỗng dưng nhớ tới khi còn đi học, Trình Vân Xuyên cũng từng tỏ tình với anh."

Trong đầu Giang Vi Phong lúc này toàn là có nên đưa nhẫn hay không, nếu đưa thì đưa như thế nào bây giờ.

Sau đó anh qua loa nặn ra một nụ cười: "Anh không nhớ rõ nữa rồi."

Lâm Giáng bĩu môi tỏ vẻ không tin, nói: "Anh không biết đâu, thực ra lúc ấy Trình Vân Xuyên đã biết chuyện em thích thầm anh từ lâu rồi."

Giang Vi Phong nghe vậy thì không có cảm xúc gì mà chỉ gật đầu, điều khiển vô lăng xe, ngoành trái rồi đi vào một khu đường khác.

Lâm Giáng đưa tay kéo vạt áo anh: "Em còn tưởng rằng trên thế giới này, ngoại trừ em ra thì chỉ có một mình cô ấy biết tâm tư em dành cho anh, nhưng hôm đó anh nói, anh đã biết từ lâu rồi? Vậy tại sao không nói cho em biết từ sớm?"

Giang Vi Phong nghe vậy, cảm xúc không cẩn thận liền rung động.

"Anh đưa em đến một nơi trước."

Mấy phút sau, ô tô dừng lại bên cạnh sân vận động trường Tam Trung phía tây.

Lâm Giáng nhìn sân vận động quen thuộc, ngây người một lúc mới hỏi: "Ở đây toàn là hàng rào thôi, làm sao mà vào được bên trong?"

Giang Vi Phong đỗ xe xong, đưa tay cầm lấy tay cô, Lâm Giáng thành thành thật thật đi theo anh, đi về phía trước sáu bảy mét, vạch lùm cây ra, vậy mà lại có một cái cửa nhỏ.

"Cửa dành riêng cho vận động viên đấy, lúc trước bọn anh trốn tiết toàn đi qua đây thôi, anh còn từng đánh một chiếc chìa khóa của cái cổng này."

Lâm Giáng vui vẻ, giống hệt như dáng vẻ của Alice khi lần đầu tiên đặt chân đến xứ sở diệu kỳ vậy, lộ ra nét mặt vừa tò mò lại vừa thích thú.

Hôm ấy là trung tuần tháng ba, gió xuân se se lạnh thổi tới rượu tỉnh.

Giang Vi Phong nắm tay cô đi vào sân vận động qua lối cửa nhỏ, dưới ánh đèn mập mờ, mơ hồ nhìn thấy có hai ba người đang thả bước đi chậm trên đường chạy, có lẽ là vài học sinh nhân tiết tự học buổi tối lén trốn ra ngoài hít thở không khí.

Sau đó hai người Giang Vi Phong và Lâm Giáng âm thầm đi theo phía sau bọn họ, bước chân không nhanh không chậm.

Đầu tiên, Giang Vi Phong hỏi cô: "Có lạnh không?"

Lâm Giáng nắm chặt lấy chiếc áo khoác nhỏ bằng vải nhung của mình, nói: "Không lạnh."

Sau đó Giang Vi Phong cười cởi áo khoác của mình ra mặc lên cho cô, Lâm Giáng nhìn chiếc áo sơ mi bằng nhung mỏng tang trên người anh thì ngăn anh lại, rồi ôm chặt lấy cánh tay anh, nói: "Em vẫn còn ấm."

Giang Vi Phong bao lấy tay cô, thấy còn ấm hơn tay mình, anh không cố chấp nữa.

Anh lấy điện thoại ra, sau đó đưa cho Lâm Giáng một bên tai nghe, cùng một sợi dây kết nối hai người họ, để họ nghe hết một bài lại một bài nhạc giống nhau.

Sau đó hai người không ai nói chuyện nữa.

Lúc này không nói gì cũng hơn ngàn vạn lời.

Lâm Giáng nhìn thấy mặt trường thì không kìm được nở nụ cười, rồi lại chạy tới chỗ gần hơn, chỉ vào hình vẽ chibi của nhân vật hoạt mình Maruko ở bên dưới trung tâm bức tường cho Giang Vi Phong xem: "Anh nhìn cái này đi, vậy mà vẫn còn ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!