Giang Vi Phong quay đầu lại, cả người liền phát ngốc.
Cố Tường đi đến từ bên cạnh anh, vỗ vào vai anh một cái, nhỏ giọng nói: "Người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi nhá."
Hôm nay Lâm Giáng mặc một chiếc váy thắt eo nhỏ màu đen của Dior, phối với một đôi giày cao gót đính đá pha lê cùng màu, cả người toát lên dáng vẻ của một cô gái trẻ trung thùy mị, Giang Vi Phong suýt chút nữa thì chói tới mức mù mắt.
Lâm Giáng ngượng ngùng cười: "Không nhận ra em à?"
Con ngươi Giang Vi Phong sâu thẳm giống như biển không thấy đáy, anh ngẩn ngơ một lúc lâu không nói chuyện.
Chỉ nghe thấy bên kia có người cười gọi: "Vợ của Phong ca tới rồi!" Ngay sau đó mọi người liền mồm năm miệng mười trêu chọc: "Vợ của Phong ca tới để kiểm tra đấy.", lại có người đùa, "Phong ca, vợ anh thanh tú thật đấy."
Anh vẫn đứng im đó không nhúc nhích, cứ cách cô khoảng một mét như vậy, anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Sau đó có người gọi một tiếng: "Lâm Giáng?"
Giang Vi Phong thuận theo Lâm Giáng quay đầu hướng ánh mắt nhìn qua, trùng hợp đối diện với khuôn mặt tươi cười của Triệu Tư Ý, anh không biết vẻ mặt của Lâm Giáng lúc này như thế nào, lúc Triệu Tư Ý gọi cô một tiếng, anh liền đi tới bên cạnh cô.
Lâm Giáng ngây người, đáng lẽ ra cô đang cười, khi nhìn thấy người kia là ai, nụ cười liền đông cứng trên khóe môi, trong lúc nhất thời cô mất đi khả năng nói chuyện.
Triệu Tư Ý lại gọi thêm một tiếng nữa: "Cậu tên là Lâm Giáng đúng không? Tôi vẫn còn nhớ cậu, chắc cậu vẫn nhớ tôi chứ nhỉ, tôi là Triệu Tư Ý."
Nụ cười của Triệu Tư Ý giống như con dao sáng loáng sắc lẹm, hung hăng đâm vào cô, Lâm Giáng chôn chân tại chỗ, sau đó lùi về sau nửa bước, đụng vào vai của Giang Vi Phong.
Lâm Giáng ngước mắt nhìn Giang Vi Phong.
Người đàn ông đang nheo mắt nhìn Triệu Tư Ý, mặt anh không có cảm xúc gì, ngữ khí cũng nhàn nhạt như thường: "Chúng ta đi về thôi."
Triệu Tư Ý cười càng tươi hơn: "Cũng đúng, không nhắc chuyện cũ nữa, anh cũng mệt cả ngày rồi, mau về nghỉ đi."
Triệu Tư Ý nói xong thì nhìn thẳng vào Lâm Giáng mấy cái, phát hiện cô vẫn đờ đẫn không có cảm xúc gì liền cười rồi đi tẩy trang.
Lâm Giáng mím chặt môi, Giang Vi Phong cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng lại bị cô bất động tranh sắc trốn tránh ánh mắt, sau đó anh cười, bước tới kéo cô vào trong xe.
Dọc đường đi, Lâm Giáng buồn rầu không để ý tới anh.
"Ghen rồi à?" Rõ ràng tâm trạng của Giang Vi Phong đang rất tốt.
"Không có." Lâm Giáng nhìn đèn đường phía trước.
Giang Vi Phong dùng tay còn lại nắm cằm cô, biết rõ còn cố hỏi: "Em không giận thật?"
Lâm Giáng nhìn đi chỗ khác: "Thật sự không giận."
Giang Vi Phong chợt trầm giọng bật cười: "Người ta bảo, con gái luôn thích nói ngược."
Lâm Giáng không lên tiếng, nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe. Con ngươi Giang Vi Phong tối lại, không trêu cô nữa.
Vào đến khách sạn, Lâm Giáng ngoan ngoãn đi theo đằng sau anh, anh quẹt thẻ mở cửa phòng, cô bước vào trong trước, cửa "cạch" một tiếng đóng lại, sau đó lập tức có người ôm cô từ phía sau.
Đèn còn chưa mở, khí tức của người đàn ông che trời rợp đất ập tới bên cô, cô đảo mắt muốn nhìn anh thì phát hiện mắt anh còn sáng hơn cả đèn, cô ngây người một chút, anh liền hôn lên sau đầu cô.
Lâm Giáng bất giác nghiêng đầu tránh đi, nhưng cô vừa dịch ra anh lại ghé sát hơn, cô càng co người lại, anh càng tấn công mãnh liệt hơn, cho đến khi cô không còn đường lui nữa mới thôi.
Sau đó cô không vùng vẫy nữa, mặc cho hương thơm trên người anh nhuốm lên người mình.
Giang Vi Phong dường như phát giác ra sự thờ thẫn của cô, cái hôn sâu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cuối cùng chỉ là thơm nhẹ cô mấy cái mang đầy ý vị yêu thương cưng chiều: "Vẫn còn tức giận à?"
Lâm Giáng nghiêng đầu lại, nói: "Không có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!