Từ Danh Quyên nấu ăn rất dở là chuyện mà ai trong nhà cũng biết, cháo sườn này là bà đặc biệt dặn nhà hàng trưởng bảo bếp trưởng nấu, thịt được hầm rất nhừ, ông nội ăn hết một bát tô to.
Ai ngờ ông vừa mới buông bát xuống thì dì Tịnh đã mang lên cho một hộp ngó sen.
Lâm Giáng liền đi lấy đĩa bày ra, dì Tịnh đứng một bên hỏi Lâm Giáng: "Nghe mẹ con nói, con có bạn trai rồi à?"
Lâm Giáng hơi ngẩn ngơ, thẹn thùng cười cười, bảo vâng.
"Trời ạ, vậy mà Thẩm Yến nhà tôi vẫn chưa tìm được!" Dì Tịnh đẩy vai Từ Danh Quyên, cười than vãn.
Ông nội nghe xong thì cười: "Dì Tịnh nhà nó này, nói thực lòng thì tôi vẫn thích A Yến nhà cô hơn, vừa đẹp trai nhân cách tốt, lại còn cầu tiến. Quan trọng nhất là hai nhà chúng ta cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, hiểu rõ nhau."
Từ Danh Quyên liền trách móc: "Bố, chúng ta đừng nhọc tâm chuyện của bọn trẻ nữa." Nói rồi lại liếc Lâm Giáng một cái, "Con nhóc này, tự nó khác có tính toán."
Nghe vậy dì Tịnh liền cười: "Nhưng bọn trẻ chúng nó khác tự có quyết định, từ lúc Thẩm Yến dọn ra ngoài sống, mười ngày nửa tháng mới về nhà một chuyến, tôi cũng chẳng biết cả ngày nó bận bịu cái gì nữa."
Từ Danh Quyên "ai yo" một tiếng: "Chắc không phải là có bạn gái rồi đấy chứ?"
"Cái này thì sao mà tôi biết được?" Dì Tịnh cười, lại nhìn Lâm Giáng, "A Giáng, con với nó thân nhau, có biết gần đây nó làm gì không?"
Lâm Giáng nghe hỏi vậy thì liền cảm thấy nhức đầu, cô mím môi, không thể không qua loa lấy lệ nói: "Dạo này con cũng rất bận, sau này con sẽ để ý cậu ấy, rồi do thám tình báo cho dì biết."
Dì Tịnh vui vẻ đồng ý.
Buổi chiều Từ Danh Quyên ngồi trên ghế sô pha xem bộ phim cũ "Chuyển giác gặp tình yêu", Lâm Giáng và Thẩm Yến nhắn tin với nhau, đối phương trả lời rất chậm.
Hơn năm giờ, Lâm Giáng hẹn Thẩm Yến ở Haidilao, đúng lúc ấy Từ Danh Quyên cũng định tới nhà hàng, vậy nên chở cô cùng ra ngoài.
Lúc đó là sáu giờ mười năm phút chiều.
Giang Vi Phong cùng lúc hoàn thành bộ ảnh đầu tiên.
Vì để chụp được "cảm giác mong manh dễ vỡ" và "cảm giác mơ màng" như bên thương hiệu yêu cầu, họ phải đổi tổng cộng ba chủ đề, nhóm người mẫu cuối cùng đang lấp ló sau tấm phim trong suốt, ánh đèn chiếu tới năm sáu loại ánh sáng khác nhau, rực rỡ sắc màu hắt lên người.
Lúc chụp ảnh, người mẫu và anh đều rất tập chung, vậy nên đã hoàn thành công việc với hiệu quả cũng như chất lượng cao.
Cảnh cuối này cũng không bị lãng phí, Cố Tường giục anh đăng bài lên weibo suốt một tuần nay rồi, đúng lúc dùng ảnh này luôn cũng được.
Đăng bài lên weibo xong, anh định cất điện thoại đi, nhưng không biết làm sao lại lấy ra chụp một tấm selfie, anh mở wechat lên, tìm đến khung chat được ghim lên đầu có chữ J, rồi nhấn nút gửi qua.
Xong xuôi hết mọi thứ anh mới hồi thần, sau đó phát hiện bên cạnh mình có người đang đứng.
"Buổi tối anh có bận gì không?" Triệu Tư Ý vân vê ngón tay, cúi đầu gọi anh.
Giang Vi Phong nghe vậy thì ung dung ngáp một cái: "Bạn gái tôi buổi tối muốn gọi điện video với tôi."
Cô gái như mắc nghẹn một lúc, ngây người mất một giây, sau đó nhanh chóng hồi phục lại trạng thái ban đầu: "Bạn gái anh quản anh rất chặt nhỉ?"
Giang Vi Phong nghe vậy liền vui vẻ: "Cô nghĩ nhiều rồi, là tôi bám dính cô ấy."
Anh nói xong thì định rời đi, trước khi nhấc bước còn lạnh lùng cười liếc cô ta một cái, không quên khách sáo một câu: "Về nghỉ ngơi đi."
Triệu Tư Ý lịch sự cười đáp lại, không ai nhìn thấy móng tay cô ta đã đâm sâu vào lòng bàn tay rồi.
Ở một thành phố khác, khói tỏa nghi ngút, hương thơm tràn ngập.
Lâm Giáng mở điện thoại lên, nhìn thấy khung chat ghim trên đầu có tin nhắn chưa đọc, cô mở ra xem, là một bức ảnh selfie giơ tay số hai của anh.
Lâm Giáng lập tức bật cười, sau đó liền dùng điện thoại chụp một tấm ảnh đang nhúng đồ trong nồi lẩu gửi cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!