Ngày mùng bốn tháng bảy, buổi sáng Giang Vi Phong tới đài tuyền hình đối chiếu sản phẩm với đạo diễn một lần nữa, anh ngồi chuyến bay ba giờ chiều, từ Bắc Kinh bay về Thanh Thành.
Máy bay hạ cánh lúc năm giờ, Lâm Giáng đến sớm trước một tiếng để đợi anh, vì để cho anh dễ nhìn thấy, cô còn cố ý mặc một bộ váy liền màu đỏ rượu.
Giang Vi Phong quả nhiên không phụ lòng mong đợi của cô, trong lúc cô còn đang đưa mắt dáo dác khắp nơi để tìm anh thì anh đã nhìn thấy cô trước rồi.
Kể từ giây phút nhìn thấy cô, ánh mắt của anh không hề dời khỏi cô nửa chút.
Giang Vi Phong đi thẳng tới chỗ Lâm Giáng, đứng thẳng người trước mặt cô, anh im lặng ngắm nhìn ánh mắt của cô gái trước mặt từ không xác định chuyển thành chắc chắn, sau đó liền biến thành vui mừng, rồi từng chút một trở nên ngượng ngùng.
Từng chút biến hóa nhỏ này quả nhiên khiến anh mềm lòng, Giang Vi Phong cong cong khóe miệng, hỏi: "Sao nay mặc đẹp vậy?"
Lâm Giáng mím môi, ngước mặt lên, cô không cười mà ngượng ngập đáp anh bằng một câu: "Vì để hợp với anh."
"Ái dà dà, từ xa tôi đã nhìn thấy cả một thân đỏ rồi, còn đang ngẫm nghĩ xem đó là vị mỹ nữ nào cơ, thì ra là Lâm Giáng à." Cố Tường đứng bên cạnh cực kỳ kích động, đi đến phía trước Giang Vi Phong, chỉ vào Lâm Giáng, cười vui vẻ, "Các vị, mỹ nữ mà mọi người nhìn thấy đây chính là vợ của Phong ca của chúng ta, cũng chính là chị dâu của mọi người đấy."
Dứt lời, mấy chàng trai phía sau liền cười ồ lên gọi một tiếng: "Chào chị dâu."
"Thì ra chị dâu đẹp như thế này." Trong đoàn đội có một cô gái, lúc này cả gan đứng lên phía trên cùng, cười hì hì nhìn Lâm Giáng.
Lâm Giáng lại chăm chú nhìn bông hoa tai màu xanh lam trên tai cô ấy đến xuất thần, cô nhớ lại trước đây trong xe Giang Vi Phong cũng từng có một chiếc hoa tai như vậy, giống hệt với đôi bông tai mà cô gái đang đeo, cô lập tức nhận ra người trước mắt mình, có lẽ đây chính là Lillian.
Lâm Giáng ngại ngùng vuốt vuốt tóc, cô cười.
"Nhìn đủ chưa?" Giang Vi Phong thay Lâm Giáng giải vây, anh liếc mắt nhìn Cố Tường, "Cậu không cần về công ty nữa à!"
Cố Tường "xì" một tiếng, đáp "xấu xa", rồi lại cười với Lâm Giáng: "Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, chúng tôi đi cất thiết bị trước đây."
Lâm Giáng cười nói: "Mọi người vất vả rồi, tạm biệt."
Xe của Giang Vi Phong vẫn để dưới hầm gửi xe, trước khi anh đi lấy xe còn cố tình than đói với cô, Lâm Giáng bèn đến quầy Pizza Hut mua bánh hamberger và pizza. Nhưng lúc anh trở lại đã phát hiện trên tay cô ngoại trừ hamberger và pizza thì còn nhiều thêm một que kem.
Giang Vi Phong lái xe đến bờ sông cách sân bay không xa, nhưng dọc đường ánh mắt đều sầm lại, ngay cả lúc Lâm Giáng đút gà chiên bột cho anh ăn anh vẫn là vẻ mặt lành lạnh đó, hình như đang giận dỗi.
Năm phút sau, chiếc xe vững vàng dừng lại bên bờ sông đối mặt với bóng hoàng hôn.
Lâm Giáng dường như đã cảm nhận được gì đó, cô nhìn que kem trong tay rồi lại đưa mắt nhìn Giang Vi Phong. Cuối cùng cô cắn răng nói: "Vậy được rồi, em không ăn là được chứ gì."
Giang Vi Phong nghe thấy thế thì nghiêng đầu nhìn cô: "Ngọt ghê nhỉ."
"Anh đây là cho em ăn, hay là không cho em ăn?" Lâm Giáng không hiểu.
"Cái kia của em hết chưa?" Giang Vi Phong hỏi.
Lâm Giáng đỏ mặt, ho khan một tiếng: "Vẫn chưa."
"Thế mà còn ăn đồ lạnh? Bụng em không đau à? Sẹo liền cái là quên mất đau luôn à?" Giang Vi Phong liên tiếp hỏi ba câu chí mạng, cuối cùng Lâm Giáng muốn độn thổ cho xong luôn.
"Anh hung dữ thế." Lâm Giáng phồng má, cúi đầu không nhìn anh.
Giang Vi Phong thấy dáng vẻ này của cô, nhìn rất ngốc, lại còn có chút đáng thương, trong lòng bất giác dâng lên một loại cảm xúc khó hình dung, anh hỏi: "Muốn ăn lắm à?"
Lâm Giáng nhanh như chớp ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lẩm bẩm: "Không ăn nữa!"
"Anh có một cách." Giang Vi Phong nói vậy, Lâm Giáng tỏ vẻ không tin ngước mắt lên nhìn anh, chỉ thấy anh đang nhàn nhã cười, "Anh làm cho kem nóng lên rồi cho em ăn."
"Nóng lên?" Lâm Giáng giống hệt đứa trẻ đang nghe người lớn kể chuyện, cảm thấy câu chuyện của anh rất thần kỳ, "Vậy chẳng phải sẽ tan hết sao?"
Giang Vi Phong thâm sâu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Không đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!