Sau khi cúp điện thoại, Lâm Giáng hẹn Vương Giai Thiến đi xem phim.
Bộ phim "Cướp biển vùng Caribbean 5" vẫn đang công chiếu, Lâm Giáng không có quá nhiều hứng thú đối với thể loại phim này, Vương Giai Thiến lại xem đến say mê, ăn hết hơn một nửa hộp bắp rang bơ.
Bộ phim kết thúc, hai cô nàng đi lên tầng bốn mua trà sữa bằng cầu thang cuốn, lúc xếp hàng Vương Giai Thiến đi ra chỗ khác nghe điện thoại, còn Lâm Giáng thì như đang đối mặt với kẻ địch nhìn chằm chằm vào tin nhắn như nổ tung mà Từ Danh Quyên vừa mới gửi cho cô, đối phương cứ hỏi mãi "Con với cậu bạn họ Giang kia rốt cuộc là có chuyện gì thế?", không cần đoán cũng biết là ông ngoại cô lại bép xép rồi.
Lâm Giáng giả vờ như không nhìn thấy, đưa tiền cho nhân viên rồi xách lấy trà sữa.
Lâm Giáng uống vị xoài bưởi, còn vị của Vương Giai Thiến tên dài quá nên cô không nhớ.
Lúc xuống dưới tầng, hình như tâm trạng của Vương Giai Thiến rất tốt, nói rằng vừa mới hợp tác thành công với bộ phận quảng cáo của App nào đó, tiết kiệm được mười phần trăm phí tuyên truyền.
Cuối cùng còn không quên quan tâm cô: "Cậu ký hợp đồng với "Thính Kiến" chưa?"
Không nhắc đến Lâm Giáng cũng sắp quên luôn rồi.
"Ký rồi, bàn bạc với biên tập viên nhiều lắm, cũng gọi điện thoại vài lần rồi, sau đó hợp đồng được gửi từ Bắc Kinh tới đây, chắc khoảng mấy hôm nữa là đến."
Vương Giai Thiến nghe xong, vội nói: "Bạn của tôi giỏi quá đi.", còn om sòm đòi cô phải đãi khách.
"Sao lại bắt mình đãi khách chứ? Cậu bàn việc hợp tác quảng cáo thành công thì không đáng ăn mừng à?" Lâm Giáng còn lâu mới rơi trúng cái bẫy này.
"Xin đấy, chuyện của cậu đáng chúc mừng hơn chuyện của mình nhiều!"
Hai cô gái giống hệt như mấy thiếu nữ trung học thích cãi cọ trêu đùa nhau, "cãi" hăng đến mức không thể tách ra.
Mãi cho đến khi có chiếc ô tô bíp còi với bọn họ.
Nghe thấy tiếng, Lâm Giáng và Vương Giai Thiến đều chuyển ánh mắt nhìn dáo dác tìm nơi phát ra tiếng còi, Tần Chiếu mặc một thân tây trang, chắc chắn là vừa đi xã giao về, một cánh tay đang chống trên cửa xe, nhoài người ra gọi hai cô.
"Hai chị em tốt các em mà cũng cãi nhau cơ à?" Tần Chiếu hỏi.
"Chị em tốt nên mới cãi nhau, có đúng không?" Vương Giai Thiến ngồi vào ghế phụ lái, xoay cả người lại làm nũng với Lâm Giáng, rõ ràng không để tâm đến chuyện ban nãy.
Lâm Giáng cố làm ra vẻ, nghi hoặc mở to mắt: "Ai thế? Ai thèm làm chị em tốt với cậu? Trong xe này làm gì còn ai khác nhỉ."
Làm cho Tần Chiếu cười ha ha: "Được rồi được rồi, chuyện mời khách này để anh đảm nhiệm được chưa? Lâm Giáng em thích ăn cái gì?"
Qua kính chiếu hậu, Lâm Giáng nhìn thẳng vào mắt Tần Chiếu, đối phương cũng đang nhìn cô, trong mắt là ý cười sỗ sàng trắng trợn, nhưng không biết vì sao lại khiến cô xẹt qua một tia trốn tránh.
"Anh có ý gì thế!" Lời nói của Vương Giai Thiến cản ánh mắt của Tần Chiếu lại, "Anh chỉ mời cô ấy thôi à?"
Tần Chiếu hơi liếc nhìn phía sau, ánh mắt rất nhanh đã dời đi chỗ khác, cười hi hi nắm lấy tay Vương Giai Thiến: "Anh còn chưa nói xong mà, các em nhất định phải đi, gọi thêm cả Chu Uyển nữa, đảm bảo các em sẽ được ăn no."
"Thế thì còn được... Nhưng mà không cần anh mời đâu, tiêu tiền của anh, thì cũng khác gì tiêu tiền của em." Vương Giai Thiến đằng hắng một tiếng, giọng điệu nũng nịu.....
Lâm Giáng nghe hai người ngồi trước anh tung em hứng, âm thầm nghịch điện thoại.
Cô mở wechat lên, bên trên có tin nhắn chưa đọc, cô liền nhấn vào.
J: Đến nhà chưa? Phim có hay không?
Lâm Giáng không biết tại sao bản thân lại lập tức cảm thấy yên tâm.
Cô trả lời: Sắp đến rồi. Hay lắm ạ.
Giang Vi Phong đang có cuộc họp.
Trương Ích Gia vẽ một hình mũi tên trên bảng trắng, dò soát lại nội dung một lần nữa, đưa ra cơ sở lý luận cho mọi người rồi phân công nhiệm vụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!